Xem phim chào mừng tới lớp học biết tuốt tập 1 vietsub hd

     

Đó là việc xuất hiện tại của một nhỏ quỷ, đồ vật ép tôi (người vẫn đánh một giấc) thức tỉnh trước thực tại.

Bạn đang xem: Xem phim chào mừng tới lớp học biết tuốt tập 1 vietsub hd

Trong não của tôi, bạn dạng giao tận hưởng Shostakovich máy 11 sẽ xướng lên. Bản nhạc biểu đạt hoàn hảo hoàn cảnh đổ các giọt mồ hôi hột của tớ lúc này: cảm giác gào thét vô vọng lúc con fan bị đám quỷ truy đuổi và khi chiếc kết của trái đất đang mãnh liệt áp sát.

Ngay cả với nhì mắt khép kín, tôi vẫn rất có thể biết được.

Tôi rất có thể cảm thấy sự hiện diện đáng thông báo của quỷ ác ngay ở kề bên tôi trong những lúc chờ đợi nô lệ của nó thức giấc giấc…

Giờ, là 1 nô lệ, làm ráng nào để tôi bay cảnh tình trạng này đây….?

Nhằm tránh ngoài hiểm nguy, dùng máy vi tính trong não nhằm lập tức tìm kiếm được câu trả lời.

Kết luận… Vờ không nghe thấy gì cả. Tôi đặt tên nó là chiến thuật ‘vờ ngủ’. Thực trạng khốn khổ của tôi sẽ được xử lý với chiến thuật này.

Nếu người thì thầm là một cô gái tử tế, cô ấy sẽ bỏ qua nó sau khoản thời gian nói ‘Ma~, đành chịu vậy. Vày tớ thấy áy này bắt buộc tha mang đến cậu kia ☆’

Cả kiểu khuôn chủng loại như ‘Tớ đang hôn câu nếu không thức dậy đấy nhé? Chuu~~’ cũng ngon lắm.

“Nếu cậu không tỉnh dậy vào 3 giây, cậu sẽ nhận được vài hình phân phát đấy nhé.”

“… loại ý ‘mấy hình phạt’ kia là cái khỉ nào đó hả?”

Chưa đầy một giây, giải pháp ‘vờ ngủ’ đã đi được tong và tôi đã khuất phục trước lời hăm dọa kia.

Song, tôi vẫn không chịu đựng ngẩng đầu dậy và tiếp tục phản kháng.

“Đấy, trái nhiên là cậu còn thức mà.”

“Tớ đã thấm được sự kinh sợ của cậu nếu như tớ khiến cậu bực rồi.”

“Tốt lắm. Thế, cậu có chút thời gian chứ?”

“….và trường hợp tớ nói ko có?”

“Ừm…. Tớ thiết yếu ép cậu được, dẫu vậy tớ sẽ cáu nếu cậu không tồn tại đấy.”

Rồi cô tiếp lời.

“Và nếu tớ cơ mà đã cáu, tớ đang thành trở ngại bự cho cuộc sống học đời bình thường của Ayanouji-kun đó. Hmm, ví dụ điển hình như, vô vàn đinh bấm trên ghế cậu này, phun nước vào đầu cậu mỗi một khi cậu phi vào nhà dọn dẹp này, và thỉnh thoảng lấy kim compa đâm cậu nữa. Mẫu kiểu hành vi ấy đấy, yup.”

“Cái đó rõ ràng là phá quấy còn gì! với lại, cái sau cùng nghe thật đến quái luôn ấy, hệt như tớ nhớ rằng mình đã trở nên đâm luôn luôn rồi thì phải!”

Tôi miễn cưỡng thức dậy với ngồi thẳng lên ghế.

Một cô bé với mái tóc đen dài cùng cặp đôi mắt đẹp, tinh tế đứng ở bên cạnh nhìn xuống tôi.

Tên cô ấy là Horikita Suzune. Lớp cao trung 1-D, các bạn cùng lớp của tôi.

“Đừng bao gồm hoảng chứ. Dòng đó chỉ với đùa thôi mà. Tớ sẽ không đổ nước từ bên trên đầu cậu xuống khi cậu trong nhà vệ sinh đâu mà.”

“Mấy chiếc đinh bấm với kim compa quan trọng hơn đấy! quan sát đây đi, đây này! Cậu vẫn còn đấy thấy được địa điểm tớ bị đâm trên đây này! ví như nó thành dấu sẹo lâu dài thì cậu vẫn phụ trách sao phía trên hả?”

Tôi kéo tay áo mặt cánh tay cần lên và gửi phần bắp tay mang lại Horikita xem.

“Bằng chứng đâu?”

“Hử?”

“Bằng chứng đâu? Cậu đang nói tớ là hung thủ nhưng mà không bởi không chứng gì à?”

Tất nhiên, làm cái gi có triệu chứng cứ chứ. Tuy kẻ độc nhất đủ gần nhằm đâm tôi là Horikita, và mặc dù cho là cô ấy còn đang cố kỉnh cây kim compa bên trên tay mà lại tôi khó mà quyết đoán nói ra được.

Mà tôi bao gồm chút câu hỏi quan trong cần phải xác nhận.

“Bộ tớ thật sự bắt buộc giúp sao? Tớ vẫn nghĩ lại chuyện kia rồi nhưng dù sao thì…”

“Này Ayanokouji-kun. Ân hận đưa ra quyết định của phiên bản thân trong lúc ở cảnh tuyệt vọng, hoặc làm việc cảnh ăn uống hành… chiếc nào cậu phù hợp hơn nhỉ? vị cậu đã lôi tớ ngoài trách nhiệm của bản thân mình thì cậu bắt buộc phụ trách chứ. Đúng gắng không?”

Horikita đưa chỉ hai lựa chọn cực kỳ nực cười. Hiển nhiên, dường như như cô ấy đang không gật đầu đồng ý thỏa thiệp rồi. Thật sai lầm khi lập khế cầu với quỷ dữ. Tôi ra quyết định bỏ cuộc với nghe lệnh thôi.

“…Thế, tớ đang phải làm cái gi đây?”

Tôi hỏi trong những lúc run lên do sợ.

Tôi đã chẳng kinh ngạc khi nghe được điều cô ấy ao ước từ tôi đâu.

Tôi ko biết làm thế nào chuyện lại vì vậy thế này, nhưng tôi lưu giữ lúc nhưng mọi việc này bắt đầu.

Tôi chạm chán cô gái này vào đúng nhì tháng trước.

Phải là vào trong ngày khai giảng không nhỉ…?

Phần 1

Tháng tư.

Lễ khai giảng.

Tôi vẫn đi xe pháo buýt cứ rung nhấp lên xuống qua lại mỗi lúc chạy qua đoạn lồi lõm trên mặt con đường để đến trường.

Khi tôi còn sẽ ngắm nhìn phong cảnh luân phiên chũm đổi, hành khách trên chuyến xe buýt dần tăng lên.

Phần lớn những hành khách đa số vận đồng phục ngôi trường học.

Người công nhân viên cấp dưới duy duy nhất trên xe cộ buýt ghi nhớ lại thời gian anh ta lỡ tay sờ vào người nào kia vào lần trước anh ta để chân lên một chuyến xe cộ buýt cũngđông đúc bạn thế này .

Một tín đồ cụ bà béo tuổi trước phương diện tôi đứng nhấp lên xuống lư trên đôi bàn chân rung rung, trông như thể bà chũm sẽ bửa xuống bất kỳ lúc nào.

Tôi đã sai lầm khi lên chiếc xe buýt này.

Tuy là tôi đã bao gồm thể chiếm hữu được một số ghế tốt, cơn gió giá buốt cứ thổi phân phất vào tôi cùng cả dòng xe buýt chật ních.

Bà các cụ ấy sẽ cần đợi cho khi mẫu xe buýt này đi đến điểm dừng chân của mình thôi.

Bầu trời ko mây cùng trong ráng thật thoải mái. Tôi cảm thấymắt tôi chuẩn bị díp lại mất rồi.

Sự thanh tĩnh và yên bình của tôi bất ngờ bị loại gián đoạn.

“Cậu ko thấy mình bắt buộc nhường lại địa điểm ngồi của bản thân mình hay sao?”

Trong một thoáng, tôi mở cặp mắt đã lim dim đóng lại.

Ế, chắc rằng nào, cô ấy sẽ chửi mình không?

Đó là điều tôi nghĩ mang đến đầu tiên, nhưng ví dụ người bị mắng là người ở vùng trước tôi.

Một cậu thanh niên tóc vàng, toàn thân cường tráng vẫn ngồi ở dòng ghế ưu tiên. Ý tôi là một học viên cao trung. Cụ già đang đứng cạnh bên cậu ta. Một phái nữ nhân viên văn phòng đang đứng cạnh bên cụ già ấy.

“Cậu đó, cỗ cậu không thấy thế bà này đang gặp gỡ rắc rối xuất xắc sao?”

Cô gái công sở ngoài ra muốn cậu ấy dường lại dòng ghế ưu tiên cho vắt già.

Trên mẫu xe buýt yên ổn ắng, giọng cô ấy càng thêm vang dội, thu hút những người khác bên trên xe buýt.

“Hỏi thiệt là quá đấy, tiểu thư.”

Cậu trai ấy chắc rằng đã nổi xung, hay vì vô phép tắc, hoặc có lẽ rằng là trực tiếp tính vượt đáng, dẫu vậy cậu ta chỉ cười cùng bắt chéo chân.

“Tại sao tôi đề xuất đưa ghế ngồi này đến một cụ công cụ bà chứ? thiệt sự chả có vì sao gì nhằm tôi nhịn nhường nó cả.”

“Nhường ghế cho những người già chẳng phải là chuyện đương nhiên hay sao?”

“Tôi không hiểu. Ghế ưu tiên thì chỉ cần ghế ưu tiên thôi, và chẳng tất cả nghĩa vụ pháp lý gì bắt tôi bắt buộc xê ra cả. Mà lại tôi vẫn muốn nhích ra hay là không là vị tôi, người hiện nay đang ngồi ở cái chỗ này đưa ra quyết định chứ. Do tôi là tuổi teen thì đang nhường chỗ hay sao? Hahaha, bí quyết nghĩ đần độn hết biết.”

Cái cách nói chuyện mà chẳng ai ngờ được là từ bỏ một học sinh cao trung. Làn tóc cậu ta thì nhuộm đá quý chói, cùng một vài điểm sáng chẳng hề ở trong về một học sinh cao trung.

“Tôi là 1 trong thanh niên khỏe mạnh. Dĩ nhiên, tôi không cảm thấy vấn đề đứng có phiền toái gì mang lại tôi. Nhưng lại mà, cụ thể là bài toán đứng ấy đang tiêu tốn công sức nhiều hơn bài toán ngồi yên rồi. Tôi không muốn làm chuyện tầm phơ ấy. Tốt là, cô sẽ bảo tôi cần năng cồn và sôi nổi hơn nữa à?”

“Cái, cái kiểu cách biểu hiện với bậc bề trên gì nạm này!?”

“Bậc bề trên? Đúng là cả cô cùng bà già kia đông đảo sống vĩnh viễn tôi đấy. Đây không thiếu tín nhiệm gì chuyện đó. Mà lại mà, loại ‘trên’ tê là nói tới chiều cao. Với lại, tôi có vấn đề với cô đây. Tuy là có khoảng cách tuổi tác đi nữa, chẳng phải thái độ ấy thật vượt thô lỗ cùng không coi ai ra gì tốt sao?”

“Cái…! Cậu là học viên cao trung sao!? thật tình, fan lớn nói gì thì cứ nghe theo đi!”

“Được rồi mà, được rồi mà…”

Cô gái công sở đã sôi máu, nhưng người lớn tuổi thì lại không thích làm thực trạng tệ thêm. Bà cụ ráng lấy tay vỗ vỗ cô, nhưng cô nàng công sở tiếp tục sỉ vả cậu học sinh cao trung và xem ra là sắp tới nổi điên tới chỗ rồi.

“Rõ ràng là người lớn tuổi trông còn nghe giỏi hơn cô đấy. Ôi trời à, tôi thấy buôn bản hội Nhật bạn dạng còn chưa hẳn là vô ích hết ha. Cố kỉnh mà dồn tâm trí để nhưng tận hưởng cuộc sống của cô đi.”

Sau lúc nở nụ cười thư thả một biện pháp thừa thải, cậu ta để tai nghe vào nhị tai và ban đầu nghe đồ vật nhạc ầm ĩ. Cô gái công sở đã nói cũng yêu cầu tức tối nghiến răng ken két.

Cái cách biểu hiện tôi là duy nhất của cậu ta trong những khi cô thế đôi teo với cậu để cho cô cực nặng nề chịu.

Cá nhân tôi, tôi không muốn dính vào bởi vì tôi tán thành, tối thiểu là phần làm sao đó, cùng với cậu ta.

Một khi vụ việc luân lý được giải quyết thì nghĩa vụ nhường chỗ cũng sẽ biến mất.

“Xin lỗi…”

Cô gái công sở cố kiềm lại giọt nước mắt khi xin lỗi với vậy già.

Một biến đổi cố nho nhỏ dại xảy ra trên xe buýt. Tôi nhẹ từ đầu đến chân khi không shop đến vụ việc này. Tôi chả ai oán bận tậm mấy chuyện như nhường vị trí cho cụ công cụ bà hay cứng đầu cứng cổ ngồi lì trên ghế của chính bản thân mình đó mang lại nhọc.

Cuộc nhốn nháo xong với thành công của cậu trai với dòng tôi lớn lao của mình. Chí ít, mọi người đều nghĩ là bài toán đã chấm dứt.

“Um… Tôi cũng nghĩ là cô ấy đúng.”

Một cánh tay góp đỡ bất thần được vươn ra. Người sở hữu của tiếng nói ấy hình như đứng ở bên cạnh cô gái công sở kia và dũng mãnh nói lên ý kiến của chính mình với cậu thanh niên. Cô ấy cũng mặc cùng một loại đồng phục với tôi.

“Lần này là một cô gái xinh xắn, bây giờ mình trái là có may mắn với phụ nữ rồi đây.”

“Xem ra nãy giờ giá lạnh quá nhỉ. Cậu vẫn nhường ghế của bản thân mình chứ? chắc hẳn rằng cậu không bận lòng nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ đóng góp cho buôn bản hội đấy.”

‘Tách’ một tiếng, cậu trai búng ngón tay.

“Đóng góp cho xã hội? Ra vậy, cái bí quyết đặt sự việc thú vị đấy. Nhịn nhường chỗ cho tất cả những người già có lẽ rằng là một cách để góp phần vào làng hội. Xui loại là, tôi không hứng thú với việc góp sức cho làng hội. Tôi chỉ suy nghĩ cho lợi ích của bạn dạng thân mà lại thôi. Ồ, nhưng với lại. Trên loại xe buýt đông đảo này, cậu kêu tôi, fan đang ngồi sống ghế ưu tiên phải nhường chỗ, mà lại mà cậu có thể đi hỏi những người dân đang ngồi im thinh kia và làm cho tôi yên ổn được không? nếu như có fan thực sự quan tâm cho tất cả những người già, tôi suy nghĩ vụ ‘ghế ưu tiên này, ghế ưu tiên nọ’sẽ không có gì đáng nhằm vào đôi mắt nữa đâu.”

Ý định của cô bé chẳng hề lọt tai cậu ta và cái thái độ mặt dày của cậu đại trượng phu cũng chẳng suy suyển. Cả cô gái công sở và người lớn tuổi chẳng thể nói đề nghị lời và đành cười đau xót đứng đó.

Nhưng cô gái đứng cạnh đàn ông trai kia ko phải nao núng.

“Mọi người. Xin hãy nghe tôi chỉ tí đỉnh thôi. Có bạn nào rất có thể nhường địa điểm cho cụ già này không ạ? Đi mà, người nào cũng được ạ.”

Làm chũm nào để đặt theo thông tin được biết bao lòng nhân ái, dũng mãnh và quyết tâm trong những câu chữ kia? Thật thảng hoặc khi chạm mặt được một chân ý như thế.

Với lời kêu gọi ấy, cô bé có thể bị coi như kẻ phiền toái. Nhưng lại cô ấy lại trang nghiêm khẩn cầu những hành khách nhưng mà chẳng chút hại hãi.

Tôi không ngồi sống ghế ưu tiên nhưng lại tôi lại đang ngồi gần người lớn tuổi ấy.

Bằng bài toán giơ tay lên với nói ‘bà ngồi phía trên đi ạ’, cảnh ngộ này sẽ được giải quyết.

Cụ già cũng biến thành bình tĩnh lại.

Nhưng, giống như các người khác trên xe pháo buýt, tôi không mảy may nhúc nhích. Chẳng bạn nào thấy việc dịch chuyển ấy là quan trọng cả. Thể hiện thái độ và bí quyết hành xử của cậu trai ấy nhất quán với một số trong những hành khách cùng họ thấy chàng trai làm vậy là đúng.

Tất nhiên, người già là những người đóng góp với giúp đỡ quan trọng đặc biệt không thể từ chối cho Nhật Bản.

Nhưng chúng tôi, mọi thanh niên, là mối cung cấp nhân lực đặc trưng sẽ nâng cách Nhật phiên bản kể tự bây giờ.

Song tuy vậy đó, vì dân số chung đang từ từ lão hóa, quý giá của cửa hàng chúng tôi cũng được nâng lên.

Thế nên, nếu như bạn so sánh thanh niên và bạn già, rất rõ ràng là mặt nào bây chừ là đặc biệt quan trọng hơn rồi nhỉ. Ờm, phía trên cũng là 1 lý lẽ hoàn hảo, yêu cầu chứ.

Không hiểu sao, tôi bước đầu tự hỏi những người dân khác sẽ có tác dụng gì. Quan sát quanh quẩn, mọi fan đang vờ như không để ý đến hoặc dường như mặt ngập ngừng.

Nhưng-cô gái ngồi cạnh tôi thì lại biệt lập hoàn toàn.

Giữa lô hỗn loạn, cô mang 1 vẻ mặt không chút cảm xúc.

Khi tôi vô thức quan sát cô ấy chú ý vì sự kỳ quái ấy, nhì mắt chúng tôi thoáng giao nhau. Tôi hoàn toàn có thể biết được rằng shop chúng tôi đang đồng một suy nghĩ. Chẳng ai trong shop chúng tôi đắn đo bài toán nhường ghế cho người lớn tuổi kia cả.

“Ồ, bà ngồi đây đi ạ!”

Không thọ sau lời kêu gọi của cô gái, một người thanh nữ dứng dậy. Cô nhịn nhường lại ghế của mình, quan yếu chịu đựng được mang cảm tội tình thêm nữa.

“Cảm ơn cô!”

Khi cô gái cười rực rỡ cúi fan xuống, cô dẫn người lớn tuổi xuyên qua đám đông mang đến chỗ loại ghế ấy.

Bà cụ cảm ơn ríu rít cô bé ấy, rồi ngồi xuống.

Trong lúc chú ý theo các cụ và cô gái ấy, tôi khoanh tay với khép mắt lại.

Chiếc xe buýt mau chóng đi đến điểm dừng, và hoàn thành ngay trên trường.

Khi tôi ra khỏi xe buýt, nghênh tiếp tôi là một trong cánh cổng làm cho từ đá trường đoản cú nhiên.

Tất cả nam người vợ trong bộ đồng phục xuống xe pháo buýt và trải qua cánh cổng ấy.

Cao trung Koudo Ikusei.

Một ngôi ngôi trường được chính phủ Nhật phiên bản mở ra nhằm mục đích nuôi chăm sóc những người trẻ tuổi để dựng xây cho tương lai.

Đây là vị trí tôi sẽ theo học tính từ lúc ngày hôm nay.

Dừng, hít sâu một hơi.

Rồi, đi thôi!

“Chờ chút đã.”

Khi tôi tính tiến bước bước dũng khí đầu tiên, tôi ngay tức thì khựng lại khi gồm ai đó gọi tôi lại.

Tôi bị cô bé ngồi cạnh trên xe buýt lúc nãy phòng lại.

“Lúc nãy cậu đã nhìn tôi một lúc. Vì sao vậy?”, cô ấy nói với vẻ mặt kiên định.

“Xin lỗi. Tôi chỉ tất cả đôi chút hứng thú. Mặc dù cho là lý bởi vì gì thì cậu cũng chẳng với ý nghĩ nhường vị trí cho các cụ ông cụ bà ấy, đúng chứ?”

“Ừ ừ, tôi không muốn nhường chỗ của mình. Nắm thì sao?”

“Không, chỉ là tôi cũng nghĩ như thế. Tôi cũng không có ý định nhường chỗ của mình. Tôi phù hợp tránh xa ngoài rắc rối; tôi không thích hợp dính líu tới mấy chuyện đó.”

“Tránh xa khỏi rắc rối? Đừng bao gồm so tôi với cậu. Tôi không nhịn nhường chỗ của chính mình là bởi vì tôi thấy vấn đề nhường chỗ mang lại một cụ già chả bao gồm nghĩa lý gì cả.”

“Chẳng cần thế còn tệ hơn vấn đề tránh xa khỏi rắc rối hay sao?”

“Tôi ko biết. Tôi chỉ hành vi theo đức tin của chính bản thân mình thôi. Cái đó không giống với mấy fan tránh xa vấn đề như cậu. Tôi không muốn dành thời gian cho mấy bạn như cậu đâu.”

“….Tôi cũng thấy như thế.”

Tôi chỉ mong đưa ra ý kiến bạn dạng thân, tuy vậy tôi thực thụ chẳng gồm tâm trạng để cơ mà đôi teo qua lại.

Chúng tôi đa số cố ý hắt một tương đối và ban đầu bước về tầm thường một hướng.

Phần 2

Tôi không say mê lễ khai giảng. Rất nhiều năm nhất đều phải có chung cân nhắc đó.

Hiệu trưởng với các học sinh thì cảm ơn qua lại đến phát phiền, như thế thật quá trông rất nổi bật đi, sệt mấy chuyện ruồi bu làm cho nhiễu mong muốn chết.

Nhưng nhiêu này vẫn chưa hết rất nhiều điều tôi ý muốn nói.

Lễ khai giảng mang đến tiểu học, sơ trung với cao trung đánh dấu điểm mở đầu cho một test nghiệm phệ với các học sinh.

Trong vài ngày thứ nhất sau lễ khai giảng, các học viên phải kết bạn cho nhau để được tận thưởng phần còn lại của cuộc sống đời thường học đường.

Nếu thua kém trong trách nhiệm này thì mong chờ họ vùng trước là cha năm đầy chật đồ vật khỏi nói.

Đi theo hình thức tránh xa băn khoăn của mình, tôi thấy rất tốt là tôi phải kiếm vài thằng bạn và xây dựng một mối quan hệ con người giỏi đẹp.

Một ngày trước, chính vì thiếu tay nghề nên tôi đã nỗ lực tập luyện làm cho bạn.

Kịch bạn dạng đầu tiên là xông vào trong lớp và rồi thủ thỉ sôi nổi.

Kịch bản thứ nhì là lén chuyển một tờ giấy ghi chú gồm ghi sẵn địa chỉ cửa hàng email của tôi trong đó, rồi tiếp đến thì làm chúng ta thôi.

Trong trường hợp của tôi, tôi phải tập luyện là vì đây là một môi trường hoàn toàn khác so đối với tất cả cuộc đời trước đó đã từng có lần đi qua. Tôi hoàn toàn cô độc. Tôi trọn vẹn lẻ loi khi bước vào chiến trường khốc liệt này.

Liếc đôi mắt qua lớp học, tôi bước đến chỗ tất cả điền tên của chính bản thân mình trên đó.

Một vị trí nằm ở cuối căn nhà và gần cửa sổ. Nói chung là 1 chỗ ngồi tốt.

Phòng học mới chỉ được non nửa người.

Các học viên hoặc đang 1 mình ngắm nhìn cảnh đồ trong lớp hoặc đang nói chuyện cùng những người đã quen biết trước và chúng ta bè.

Giờ, tôi phải làm gì đây? Tôi tất cả nên có tác dụng quen với đa số người trong những lúc rỗi rãi này không? Ngồi trước tôi vài ba ghế, một cậu nam giới mũm mỉm có vẻ như đang lẻ loi một mình (ảo tưởng của tớ thôi.)

Cậu ta lan ra khí núm đang gào thét, “Ai đó đến nói chuyện và làm bạn với tôi đi mà!” (lại là ảo mộng của tôi đấy.)

Nhưng… nếu như khách hàng thình lình đặt chân vào chỗ ai kia rồi truyện trò cùng họ, chắc rằng là họ vẫn thấy thật phiền phức.

Thế thì bạn có mong ngóng thời cơ thích hợp hợp? Không, mang đến lúc ấy, chắc chắn là cậu ta đã biết thành kẻ địch bao vây cả rồi, và có tác dụng cao là tôi đã thành đứa từ kỉ.

Quả nhiên là tôi bắt buộc nói thôi…

Khoan, khoan, đừng gồm gấp vậy.

Nếu tôi sơ ý nhảy đầm vô và nói chuyện với một học sinh xa lạ, tất cả khi tôi sẽ ảnh hưởng ai đó đập cho một trận mất.

Thua rồi, loại vòng xoắn ốc xấu đi này…

Sau cùng tôi cũng chẳng thể mở miệng với ai được, cứ gắng này thì tôi sớm đã bị bỏ mặc mất thôi.

Cậu ta vẫn còn đó một bản thân chứ? Tôi tất cả nghe thấy tiếng cười không? Tôi đề nghị đang nghe phát hiện gì đó.

Tôi tự hỏi anh em là mẫu chi. Bạn bè đến từ dòng chốn nào? Mọi fan trở thành anh em sau khi nạp năng lượng chung cùng nhau sao? xuất xắc là trở thành anh em sau khi thuộc vào phòng tắm cùng nhau?

Tôi càng ép ngẫm, tôi càng dở hơi ra. Cỗ nó thâm thúy lắm sao? Tôi phải nghĩ thêm thôi.

Cố cầm cố kiếm các bạn mới quả thực là chuyện phiền não và mệt đầu. Trước hết là, tôi gồm nên cố gắng kiếm bạn như thế này giỏi không? hơn nữa, chẳng đề xuất tình bạn nào cũng đều sinh ra một cách tự nhiên sao? trọng tâm trí tôi trọn vẹn rơi vào lếu độn như một tiệc tùng mùa hè huyên náo.

Trong lúc đầu tôi vẫn còn u ám và rối rắm, lớp học hối hả được che đầy khi các học sinh khác tiến vào lớp.

Oh ma~, tôi đành yêu cầu thử xem sao thôi.

Sau một hồi lâu tranh đấu nội tâm, tôi ban đầu rời mông ngoài ghế. Rứa nhưng.

Khi vùng lên tôi new phát chỉ ra cậu đàn ông mũm mỉm đeo kính cơ đang nói chuyện cùng một bạn học khác rồi.

Cười cay đắng, tôi nhận ra ở đây không thể tạo cho được tình các bạn nào nữa.

Nhất cậu rồi, mắt kính-kun…

Cậu đã sở hữu được người chúng ta đầu tiên—-

“Cậu, hồi nãy…!”

Cảm xúc láo lếu mang, tôi đang trang nghiêm làm vài cuộc từ bỏ vấn lương tâm bạn dạng thân.

Trong vô thức, tôi thở hắt ra một hơi dài từ tận đáy phòng phổi. Cuộc sống đời thường học con đường của tôi xem ra thật u ám.

Tôi phát giác lớp học đã gần đầy người, với rồi tôi nghe thấy ai đó đặt dòng cặp xuống tại phần ngồi mặt cạnh.

“Thở nhiều năm nặng nề gớm đấy, tuy vậy học kỳ còn chưa bắt đầu nữa. Tôi thật ước ao thở dài sau thời điểm lại đụng mặt cậu đấy.”

Cái fan ngồi cạnh tôi đó là cô gái cơ mà tôi đã đôi co sau thời điểm rời xe buýt khi nãy.

“…Ra là chúng ta học tầm thường lớp, huh.” cho dù gì thì cũng chỉ bao gồm 4 lớp năm nhất. Xác suất bầy tôi học chung lớp cũng không hẳn là ko có.

“Tôi là Ayanokouji Kijokata. Cực kỳ vui được chạm chán bà.”

“Tự dưng lại tự reviews vậy?”

“Dù bà gồm nói là ngẫu nhiên thì đây cũng là lần thiết bị hai rỉ tai với nhau của nhì ta rồi đấy. Chẳng phải giới thiệu cái là cũng yêu cầu đạo rồi tốt sao?”

Dù gì, tôi trước này cũng chẳng có cách nào để mà trình làng mình trước tín đồ ta. Mặc dù cho là trước cô gái hống hách này đi nữa. Cơ mà, nhằm để gia công quen cùng với lớp, tôi muốn chí không nhiều thì cũng phải biết được thương hiệu của fan ngồi kế mình.

“Cậu gồm phiền giả dụ tôi phủ nhận lời kính chào của cậu không?”

“Tôi thấy nếu chúng ta đã ngồi bên cạnh nhau mà còn lưỡng lự được tên bạn kia thì sẽ khiếp sợ lắm à nha.”

“Tôi thì thấy câu hỏi ấy ổn định vô cùng luôn ấy.”

Liếc góc nhìn tôi một cái, cô ấy bỏ chiếc cặp lên ghế. Coi ra cô ấy vẫn chẳng nói mang đến tôi biết thương hiệu cô ấy rồi.

Cô gái ấy trầm trồ chẳng có hứng thú gì với phần còn sót lại của lớp học, và ngồi xuống cái ghế của mình y như một chân dài thứ thiệt.

“Bạn của bà ngơi nghỉ lớp khác à? giỏi là bà một thân một mình tới ngôi trường cao trung này vậy?”

“Cậu thuộc loại bà tám à. Cậu không nên tán chuyện cùng với tôi đâu, vì chưng dù gì cậu đã chẳng khám phá tôi thú vị nơi đâu cả.”

“Nếu tôi có tác dụng phiền mang lại bà thì cứ nói tôi ngậm mồm lại thôi là được.”

Tôi nghĩ cuộc đối thoại đã chấm dứt, nhưng đột đổi tính đổi nết chũm nào, cô ấy thở dài rồi chú ý tôi.

“Tên của tớ là Horikita Suzune.”

Tôi ngạc nhiên lại cảm nhận câu trả lời, cơ mà cô ấy… Không, là Horikita, đang giới thiệu bạn dạng thân.

Lần trước tiên tôi nhìn khuôn mặt của cô ấy.

….Quào, dễ thương và đáng yêu thế.

Ý tôi là, cô ấy là một hotgirl nha.

Tuy rằng cô ấy học phổ biến một khối nhưng có lẽ rằng cô ấy đã có thể vượt phương diện một học sinh năm hai hay năm ba luôn rồi.

Xem thêm: Những Cách Cắm Hoa De Bàn Ngày Cưới Đơn Giản, Cách Cắm Hoa Để Bàn Ngày Cưới Đơn Giản

Trông cứ như 1 phụ nữ trưởng thành và cứng cáp vậy.

“Để tôi bắt đầu bằng câu hỏi nói một ít về bản thân nhé. Tôi không có sở phù hợp gì quánh biệt, tuy vậy tôi lại sở hữu hứng thú với mọi thứ. Tôi chẳng gồm mấy người bạn, tuy thế tôi nghĩ bao gồm thêm vài đứa bạn cũng xuất sắc lắm. Ờm, đó là con người của tôi đấy.”

“Nghe như một lời trả lời từ ai kia thích tránh mặt mấy tình cảnh rắc rối ha. Tôi không thấy bản thân sẽ có những lúc nào ưa nổi một bạn có quan tâm đến như thế.”

“Có cảm giác như toàn cục sự tồn tại của tôi bị bà chối vứt trong một giây luôn nhỉ…”

“Tôi cầu mong sẽ không còn còn xấu số nào cho với tôi nữa.”

“Tôi cảm thông sâu sắc cho cậu, nhưng mà tôi không nghĩ là điều ước đó thành thực tại đâu.”

Tôi chỉ tay vào cửa nhà lớp học. Tín đồ đang đứng đấy là—-

“Trang máy trong phòng học tập này xem ra vô cùng đâu ra đó! Phòng học nhìn tương tự như lời đồn!”

Đó là cậu đàn ông đã bào chữa nhau với cô nàng trên xe buýt.

“…..Thấy rồi. Trái là black đủi.”

Dường như không chỉ là mỗi shop chúng tôi mà loại gã phiền toái tê cũng làm việc trong lớp D.

Chẳng hề phân biệt được bọn chúng tôi, cậu ta ngồi xuống ở ghế tất cả ghi ‘Koenji’. Tôi từ bỏ hỏi liệu cậu ta có biết được thuật ngữ ‘tình bạn’ bao gồm cái nghĩa gì không. Để quan sát cậu ta một chút ít xem.

Koenji bèn vứt hai chân lên bàn, lôi ra một đồ giảm ngón tay, cắt tỉa các ngón tay của mình. Cậu ta có tác dụng như thể tại chỗ này chỉ có một mình ta và có tác dụng ngơ đi tất cả.

Mấy lời phê phán trên xe buýt coi ra là cho thẳng từ ý nghĩ thực sự của cậu ta nhỉ.

Chưa mang đến mười giây, vượt nửa lớp sẽ tránh Koenji như kị dịch. Trong cả tại đây mà lại cái thái độ ta là tuyệt nhất của cậu ta vẫn xâm nhập vào lớp học tập được cơ đấy.

Đưa đôi mắt sang bên cạnh, tôi phát hiện Horikita đang chú ý xuống bàn của mình, đọc trong những quyển sách của cô có theo.

Chết, tôi quên mất nói chuyện qua lại là trong những căn bạn dạng để duy trì cuộc hội thoại rồi.

Một vào những cơ hội để làm các bạn với Horikita đã cất cánh theo chiều gió mất tiêu.

Đánh ánh mắt tựa quyển sách, tôi thấy cô ấy đang đọc quyển “Tội ác với Hình phạt”

Nghe độc đáo đấy. Không cần biết là thịt một bạn có bất kỳ lý bởi vì gì hay không thì nó vẫn ủng hộ việc giết người. Bao gồm khi sở thích của Horikita cũng y tựa như những người trong quyển sách cũng nên.

Dù sau thì vì câu hỏi tự reviews cũng đã chấm dứt nên xem ra đàn tôi đã không rỉ tai với nhau quá nhiều nữa.

Sau vài phút, tiếng chuông đầu tiêng vang lên.

Gần như cùng lúc đó, một người đàn bà vận một bộ com-lê phi vào lớp học.

Trong tuyệt vời đầu tiên thì cô ấy hình như là một bà cô đề cao kỷ nguyên lý lớp học. Trông cô ấy trạc 30 tuổi. Mái tóc nhiều năm được buộc cao.

“E hèm, xin chào buổi sáng những tân học sinh. Tên của tôi là Chiyabashira Sae và cũng trở nên là chủ nhiệm của lớp D năm nay. Tôi dạy môn sử Nhật Bản. Tưng năm trường này sẽ không còn tái bố trí lại các lớp nên trong cha năm sắp tới tới, tôi hy vọng biết được không còn thảy những em. Hân hạnh chạm chán mặt. Mặc dù lễ khai giảng đang được bắt đầu sau một giờ đồng hồ nữa tại phòng thể dục nhưng mà ngay hiện thời tôi sẽ phát list những điều luật đặc trưng tại ngôi trường này cùng trả lời nhập học.”

Từ phía trước, số đông tờ tư liệu được chuyền đi.

Tại ngôi trường này còn có những quy định đặc trưng tạo phải sự biệt lập giữa nó với ngẫu nhiên ngôi trường cao trung nào khác. Vớ cả học viên bắt cần sống trong khuôn viên của trường, với bị cấm liên hệ với ngẫu nhiên ai mặt ngoài.

Ngay cả câu hỏi liên lạc thẳng với gia đình cũng bất khả thi khi không tồn tại sự được cho phép từ đơn vị trường.

Rời khỏi sân trường cũng bị cấm tiệt.

Song, đôi khi trường cũng có rất nhiều cơ sở vật chất khác để các học sinh không bắt buộc thấy bức bối lúc bị hạn chế. Vị trí đây bao gồm karaoke, rất nhiều phòng chiếu phim, quán cafe và thậm chí còn cả phần nhiều cửa hàng—có thể nói nó đã dựng nên một thị trấn nhỏ. Ở giữa một thành phố lớn, khuôn viên ngôi trường lớn lao đã chiếm hơn 600,000 mét vuông.

Còn gồm một đặc thù nữa trên ngôi trường này. Đưa vào hệ thống S.

“Giờ tôi đang đưa những thẻ ID học sinh. Với cái thẻ này, những em hoàn toàn có thể mua bất kỳ thứ gì từ bất kỳ cửa mặt hàng và đại lý vật chất nào bao phủ khuôn viên trường. Nó vận động như một dòng thẻ tín dụng thanh toán vậy. Nhưng, canh chừng số điểm mà các em sử dụng đấy. Không tồn tại gì trên trường mà các em ko thể cài được. Trường hợp trong trường đã có thứ gì thì đồ vật ấy đều giao dịch được hết.”

Hệ thống điểm kết nối với thẻ học viên này về cơ phiên bản sẽ thay thế sửa chữa đồng tiền.

Theo bí quyết này, các học viên đều sẽ cùng bắt đầu với một lượng tiền tương đương nhau cùng bị ép phải kiềm chế thói quen chi phí của bạn dạng thân. Dù nạm nào thì tổng thể số điểm cũng hầu hết được trường cung ứng mà không thể mất tiền bạc gì cả.

“Thẻ học sinh rất có thể dùng nhằm vuốt qua các máy. Sử dụng những máy móc này cũng dễ lắm, nên những em đang không gặp mặt phải vấn đề gì đâu. Các điểm số sẽ tự động hóa được ghi vào trong ngày đầu tiên của tháng. Các em theo lý thì hiện nay đã có 100,000 điểm vào thẻ rồi. Đồng thời, một điểm tương ứng với 1 yên. Giải thích gì thêm nữa cũng là thừa thải.”

Trong khoảnh khắc, cả lớp học nháo cả lên.

Nói giải pháp khác, vày đã được trao vào ngôi trường nên shop chúng tôi được nhận 100,000 yên trợ cấp từ trường. Quả nhiên là ngôi trường được cơ quan chỉ đạo của chính phủ Nhật thành lập.

100,000 yên, một lượng tiền xứng đáng kể sẽ được trao mang đến các học viên như là số tiền trợ cấp vào hằng tháng.

“Các em quá bất ngờ trước số chi phí được trao sao? Ngôi ngôi trường này giám sát và đo lường năng lực của những học sinh. Mọi bạn ở đây, những người dân đã thừa qua kỳ soát sổ đầu vào, đã mô tả được chút phẩm hóa học và bản lĩnh của phiên bản thân. Lượng tiền phản nghịch ánh năng lực của những em. Cứ tiêu dùng thoải mái. Sau khi tốt nghiệm, thì, toàn bộ số điểm sẽ ảnh hưởng lấy lại. Bởi vì không thể nào chuyển đa số điểm số này thành chi phí mặt, việc tiết kiệm chi phí điểm số chả gồm nghĩa lý gì cả. Sử dụng số điểm ra sao thì tùy nằm trong vào những em. Dùng vào việc mình muốn hay cần ấy. Nếu những em cảm giác một vài điểm số của bản thân chả có chức năng gì thì dịp nào cũng hoàn toàn có thể chuyển chúng mang lại ai khác. Núm nhưng, đe người khác để mang điểm thì bị cấm tiệt. Trường hết sức nghiêm khắc so với những sự việc liên quan lại đến ăn hiếp đấy.”

Chiyabashira-sensei hòn đảo mắt xung quanh căn phòng.

“Xem ra không một ai có thắc mắc gì. Được rồi, hãy hướng đến cuộc sống thường ngày học đường giỏi đẹp nhé.”

Rất nhiều học viên không thể cất được sự kinh ngạc của phiên bản thân về lượng chi phí trợ cấp.

“Nơi đây chẳng sắc nét khó khăn của một ngôi ngôi trường như bản thân tưởng gì cả.”

Tôi cho rằng tôi đã lẩm bẩm một mình, dẫu vậy Horikita lại đang nhìn sang vị trí hướng của tôi và tưởng rằng tôi đang thủ thỉ với cô ấy.

“Đúng là trông cứ như đang đi chơi ấy.”

*

“Ne ne~, cậu không thích đi ngó qua mấy cái cửa hàng kia sao? Ta đi shopping nào!”

“Ừm. Cùng với số tiền nuốm này thì bạn có thể mua gì cũng khá được hết. Vào được ngôi trường này vui vẻ quá đi~”

Sau khi cô giáo rời khỏi, các học sinh nhận được số tiền lớn kia liền đứng ngồi không yên.

“Mọi người,có thể lắng nghe tớ nói chút được chứ?”

Một học viên mang tương đối thở tuổi trẻ giơ tay lên với nói.

Mái tóc cậu ta ko nhuộm xanh nhuộm đỏ gì cả và quan sát như một học sinh gương mẫu mã vậy. Cậu ta trông cũng rất khác côn trang bị chút nào.

“Bắt đầu tự hôm nay, họ sẽ cùng phổ biến một phần trong suốt tía năm kế tiếp. Nạm nên, trường hợp tất cả bạn có thể tự giới thiệu bạn dạng thân cùng làm bạn với nhau thì thật xuất sắc quá. Chúng ta vẫn còn thời gian cho tới lễ khai giảng mà ha, vậy những cậu thấy sao?”

Oh… cậu ta nói nghe hay thật. Phần lớn học sinh đều do dự nói sao nữa.

“Tớ tán thành! mặc dù sao, họ còn chưa chắc chắn tên của fan khác thì đừng nói gì mang đến hiểu biết được gì fan ta.”

Sau lúc người đầu tiên đồng ý, những học viên ngập xong xuôi trước đó liền thông báo ủng hộ.

“Tên của mình là Hirata Yousuke. Bởi vì tớ thường xuyên được gọi bằng tên, Yousuke, hồi sinh sống sơ trung, cần cứ dễ chịu và thoải mái xài tên của tớ đi nhé. Song môn thể thao như thế nào tớ cũng khoái tuy thế tớ lại quan trọng thích đá bóng và đồng thời cũng tính nghịch đá banh sinh hoạt ngôi ngôi trường này. Hãy để ý đến tớ nhé.”

Cậu chàng đề nghị cả lớp giới thiệu bản thân tiến hành màn trình làng mình không chê vào đâu được.

Bạn có lòng nhiệt huyết. Và các bạn còn nói tới bóng đá nữa. Sau khi nói về bóng đá với cái biểu cảm vui miệng đó, độ danh tiếng của cậu ta đã tăng gấp đôi, không, gấp bốn chứ. Coi kìa, coi kìa, mấy đứa con gái gần Hirata hiện nay trái tim không còn trong nhỏ mắt cả rồi tê kìa.

Với việc này, Hirata đang trở thành nhân đồ dùng trung chổ chính giữa của lớp, và chắc hẳn sẽ gợi cảm được sự chú ý của đầy đủ người cho tới khi công ty chúng tôi tốt nghiệp.

Và rồi cậu ta hẳn sẽ tán tỉnh và hẹn hò cùng cô nàng dễ thương tuyệt nhất lớp mang đến coi. Chuyện đời gần như là sẽ cứ mãi do vậy thôi.

“Ờm, nếu tớ đã đoạt yêu ước rồi… thì, chúng ta có thể bắt đầu reviews từ người đầu tiên chứ?”

Suôn sẻ từ trên đầu chí cuối, Hirata hỏi để xác thực lại.

Tuy cô nàng đầu tiên bao gồm phần hoảng và khiếp sợ nhưng cô ấy nhanh chóng ra ra quyết định và đứng dậy.

Nói cách khác là cô ấy bị lời lẽ của Hirata làm cho bối rối.

“T-Tên của chính mình là Inogashira K-Ko—”

Đang thời điểm cô ấy nỗ lực giới thiệu bạn dạng thân thì lời trong miệng lại bị nghẹn lại.

Dù là đầu óc trống rỗng hay là ko thể tập trung được hoàn toàn thì cô ấy cũng cấp thiết nói ngay tức thì mạch được. Khi từ ngữ không tuôn ra tiếp nữa, khuôn mặt cô ấy bỗng chốc xấu hổ cho tái cả lại. Hiếm khi thấy có người lại hoảng sợ đến vậy.

“Cố gắng lên~”

“Cứ nhàn rỗi thôi là được mà~”

Những lời giỏi bụng ấy tới từ một người bạn trong lớp. Tuy nhiên những văn bản ấy lại phản bội tác dụng, và mấy chữ sẽ mắc vào họng của cô ý ấy cũng đi tong luôn. Khoảng lặng kéo dãn 5 giây, rồi 10 giây. Áp lực quá rõ ràng rồi.

Những tiếng cười nói chuyện vang lên từ 1 số cô bé trong lớp. Cô ấy đã sợ mang đến đứng hình rồi. Một cô nàng cất tiếng.

“Giới thiệu lờ đờ là được rồi, đừng gấp gáp.”

Tuy tiếng nói của cô ấy cũng tương tự như ‘Cố chũm lên~’ với ‘Cứ thư thả thôi là được mà.’ Nhưng ý nghĩa trong câu nói của cô ấy lại biệt lập hoàn toàn.

Trước một cô gái nhút nhát, lời của cậu đấng mày râu kia nghe tất cả hơi cưỡng ép.

Còn sinh hoạt đây, lời của cô nàng kia bảo với cô ấy hãy cứ thoải mái phiên bản thân, và mang nhiều cảm giác trấn an hơn.

Sau khi hồi phục lại chút đỉnh bình tĩnh, cô ấy hít vào rồi thở ra nhằm mục tiêu bình tĩnh phiên bản thân lại.

Rồi sau một lúc…

“Tên của chính bản thân mình là, Inogashira… Kokoro. Ưm, sở thích của chính bản thân mình là may vá với mình khá tốt đan len. H-Hãy chăm sóc mình nhé.”

Từ chữ đầu tiên, cô ấy nói không còn ra phần lớn điều bạn muốn nói mà lại chẳng tất cả lấy đoạn dừng.

Mang vẻ mặt vơi nhõm, mừng cuống và đôi chút ngượng ngùng, Inokashira ngồi xuống.

Nhờ vào sự hỗ trợ ấy cơ mà phần giới thiệu của Inogashira đã dứt mà ko gặp bất kỳ rắc rối nào nữa. Số đông lời tự reviews khác ngay lập tức theo sau.

“Tớ là Yamauchi Haruki. Ở trường tiểu học, tớ từng đùa bóng bàn đến cấp độ quốc gia, rồi là con át của câu lạc bộ bóng chày hồi sơ trung-Tớ gồm bộ đồng phục mang áo số 4 đấy. Mà lại do chạm chán phải gặp chấn thương trong giải Liên cao trung cách đây không lâu nên bây giờ tớ đang nên tĩnh dưỡng rồi. Khôn cùng vui được gặp mọi người.”

Tôi không thấy cái số lượng 4 kia có cái ý nghĩa sâu sắc gì cả…

Với lại dòng giải Liên cao trung kia là giải đấu thể thao cho các trường cao trung cơ mà… Cậu là học sinh sơ trung mà lại đấu đá dòng quái gì chứ.

Hay là cậu ta sẽ bốc phét? Tôi bao gồm cảm tưởng rằng cậu ta là dạng người thích hư cấu và mồm mép rồi đấy.

“Thế thì tiếp đến là mình, đúng chứ?”

Cô gái rực rỡ ngồi trong khi chính là bạn kêu Inogashira rằng cứ chậm rì rì giới thiệu mình.

Và cũng là cô nàng đã giúp sức cụ bà trên xe buýt sáng hôm nay.

“Tên của tớ là Kushida Kikyou, và vị ở ngôi trường này không tồn tại một ai là bạn từ sơ trung của bản thân mình cả cần tớ mong muốn được thiết kế quen cùng kết bạn với đa số người!”

Phần béo học sinh xong xuôi phần ra mắt của phiên bản thân sau vài chữ, tuy vậy Kushida vẫn tiếp lời.

“Trước hết, tớ muốn được gia công bạn với đa số người ngơi nghỉ đây. Sau khi mọi tín đồ đã giới thiệu ngừng hết, mong các cậu hãy trao đổi tin tức liên lạc với mình nhé!”

Lời của bé dại không chỉ với nói mang lại có. Tôi hoàn toàn có thể lập tức tìm tòi rằng cô ấy là 1 trong những kiểu bạn rất chân thành.

Những lời nói của cô ấy với Inogashira không chỉ là là lời khuyến khích trông như cho tương xứng với tình hình mà là cảm hứng chân thực của cô ấy.

Song tuy nhiên đó, nhỏ dại xem ra cũng chính là kiểu người hoàn toàn có thể thân thiết với ngẫu nhiên ai.

“Rồi, trong những kỳ nghỉ với sau giờ học, tớ mong có phần đa kỉ niệm cùng với thật nhiều người, nên hãy mời tớ cho tới thật nhiều sự kiện nhé. Tớ vẫn nói xuyên suốt một thời điểm rồi, đề xuất tớ xin dừng phần giới thiệu của bản thân ở phía trên vậy.”

Cô ấy nhất mực sẽ thân thiện với toàn bộ con trai lẫn phụ nữ trong lớp cho xem.

…Tất nhiên, chưa hẳn là tôi vẫn ngồi phê bình phần ra mắt của fan khác đâu.

Không gọi sao tôi đang cảm thấy bao gồm chút bể chồn.

Tôi cần nói phần giới thiệu của chính mình ra sao đây… Tôi có nên thử nói gì hài hài không?

Hay là tôi yêu cầu chọc cười bằng cách ra vẻ căng thẳng trong khi nói?

Không, dẫu vậy tôi không biết nữa. Căng thẳng mệt mỏi chắc đã chỉ phá hỏng khoảng không gian thôi. Bên trên hết bởi vì tôi không hẳn loại bạn đó.

Trong thời điểm tôi còn đang lo tới lo lui, cuộc giới thiệu bản thân vẫn tiếp tục.

“Vậy, người tiếp đến là—-”

Khi Hirata quan sát sang học sinh kế tiếp, người đó bắn cho cậu ta một tia nhìn sắc lẹm.

Với làn tóc đỏ rực, quý ông trai giống như tên giữ manh và bí quyết nói chuyện cũng tương đối khớp với vẻ bên ngoài đó của mình.

“Bọn mi bị đần à? Tao không muốn giới thiệu, làm cho tao lặng đi.”

Tóc đỏ gườm ánh mắt Hirata. Mùi thuốc súng phảng phất trong ko khí.

“Tớ không ép cậu phải trình làng mình, nhưng lại mà, tớ không nghĩ là việc thân thiện với bằng hữu là điều xấu. Ví như cậu thấy tớ làm cậu tức giận thì mang lại tớ xin lỗi.”

Sau khi chú ý Hirata cúi đầu trước tóc đỏ, một số cô bé liếc ánh mắt tóc đỏ.

“Làm một đoạn giới thiệu đơn giản và dễ dàng chẳng đề xuất là được rồi sao chứ?”

“Đúng, đúng!”

Quả nhiên là soái ca trơn đá. Cậu ấy coi ra đã cấp tốc chóng cuốn hút được góc nhìn của mấy cô phái nữ rồi.

Thế nhưng, cùng với tóc đỏ làm khởi điểm, chừng nửa đàn con trai không giống trong lớp bị kích động vày gato cùng với Hirata.

“Khỏi. Tao không thích ra vẻ làm cho bạn giỏi đâu.”

Tóc đỏ đứng dậy khỏi ghế. Cùng lúc đó, vài học viên cũng rời ra khỏi phòng. Họ chắc chắn là cũng không có ý định làm cho quen với bạn cùng lớp. Horikita cũng bước đầu đứng dậy khỏi chỗ ngòi.

Cô nhìn sang vị trí hướng của tôi, dẫu vậy khi cô ấy nhận thấy tôi không phải nhúc nhích thì cô ấy liền bước đi ra khỏi phòng. Hirata trông bao gồm hơi cô độc lúc trông theo nhóm fan đi thoát ra khỏi lớp học.

“Họ không phải là bạn xấu đâu. Tớ cũng có thể có lỗi vì bắt họ chịu đựng sự ích kỉ của bạn dạng thân mà.”

“Hirata không làm những gì sai cả. Cứ kệ thây đám tín đồ đó đi.”

Tuy một trong những người vẫn rời đi sau khi không muốn ra mắt mình, các học viên còn lại vẫn tiếp tục giới thiệu mình theo vòng tròn.

“Tớ là Ike Kanji. Thứ tớ say mê là gái, với thứ tớ ghét là bầy soái ca. Tớ lúc nào tớ cũng mong muốn kiếm chúng ta gái, nên rất vui được chạm chán bạn! tất nhiên, bạn ý giỏi hơn là phải dễ thương hoặc xinh sắn ấy nha!”

Khó nhưng mà biết là cậu ta đã nói giỡn hay đó là ý nghĩ thực sự của cậu ta, tuy thế cậu ta đang nhận yêu cầu cơn tam bành của các nàng rồi.

“Quào, ngầu ghê~. Ike-kun, cậu nói giỏi quá đi.” Một trong các cô gái nói với giọng trọn vẹn vô cảm xúc.

Hiển nhiên, rõ ràng rành ra đó là 1 câu ba hoa thôi.

“Thiệt hả, thiệt hả? Wow, tớ cũng thấy mình chẳng tất cả tệ đâu tuy vậy mà… hehe.”

Rõ là Ike lại tưởng chính là thật với thấy bao gồm chút xấu hổ.

Tự dưng cả đám đàn bà cười ầm lên.

“Wow, những người, cậu ấy dễ thương ghê. Cậu ấy sẽ tuyển bạn gái đó nghen!”

Không, cậu hiện nay đang bị ghẹo đó.

Ike hớn hở vẫy vẫy tay trong lúc đang bị nghịch cợt. Trông cậu ta chẳng như thể là người xấu chút nào.

Rồi, cậu cánh mày râu gây mộc trên xe cộ buýt, Koenji, lên sàn.

Sau khi bình chọn mái tóc bởi chiếc gương tay, cậu rước lược ra để chỉnh chu lại mái tóc.

“Um, cậu có thể giới thiệu bạn dạng thân được chứ?”

“Fu~. Ok.”

Nở thú vui như một đại trượng phu thiếu gia, cậu ta nhoáng bày ra vẻ bất kham của mình.

Tôi nghĩ là cậu ấy sẽ đứng lên, tuy nhiên Koenji vẫn quăng quật chân mình trên bàn, và cứ ngồi tạc như vậy mà trình làng chính mình.

“Tên của tôi là Koenji Rokusuke. Là tín đồ thừa kế độc nhất vô nhị của tập đoàn Koenji, tôi là tín đồ sẽ cáng đáng xã hội Nhật phiên bản trong tương lai sắp tới. Vinh dự được gặp các đái thư.”

Một phần reviews với những phụ nữ, như muốn solo lại đối với cả lớp.

Vài cô gái nhìn Koenji với góc nhìn lấp lánh sau thời điểm nghe được là cậu ta là kẻ có tiền, trong những lúc số khác lại nhìn cậu ta như thằng tất cả bệnh lâu năm mà giấu. …Chuyện này cũng phải thôi.

“Từ bây giờ, tôi vẫn trừng phạt ko khoan nhượng bất kỳ thứ gì khiến cho tôi cảm giác không thoải mái. Cẩn trọng trong chi tiết đó đấy.”

“Ế… Koenji-kun. Ý của cậu về ‘bất cứ trang bị gì khiến tôi cảm thấy không thoải mái’ là gì vậy?”

Cảm giác không an tâm trước lời ấy, Hirata hỏi lại lần nữa.

“Nghĩa bên trong lời. Tuy vậy nếu bắt buộc đưa ra một ví dụ—- Tôi ghét mấy máy không hấp dẫn. Trường hợp tôi thấy thứ gì đấy xấu xí thì tôi cứ theo điều tôi đã nói mà lại làm thôi.”

Cậu ta chải mái tóc dựng lên.

“Oh, cảm ơn cậu. Tớ bảo đảm an toàn sẽ thận trọng.”

Tóc đỏ, Horikita, Koenji. Rồi Yamauchi và Ike. Rõ ràng là vớ cả học sinh quái dị đều tập trung trong dòng lớp này. Trong khoảng thời hạn ngắn ngủi này, tôi đã rất có thể có thoáng tìm tòi các học viên chẳng ai giống như ai vào lớp tôi rồi.

Tôi cũng có thể có cái tật kỳ lạ lắm—Không đâu, tôi chẳng gồm gì quan trọng đặc biệt đâu nha.

Tôi hy vọng trở thành một chú chim tự do, cơ mà tôi đã một mình bay thoát ra khỏi cái lồng ấy.

Chẳng hề đặt mấy tâm tư nguyện vọng vào đó, tôi ao ước được kinh nghiệm sự từ do.

Nếu chúng ta đưa mắt ra bên ngoài, chúng ta có thể thấy được vẻ thanh nhã của những chú chim… mà chúng ta chẳng thể thấy được vào tầm này.

Dù gì thì, tôi cũng là mẫu kiểu người ấy.

“Um… người kế tiếp—hãy giới thiệu bản thân nào.”

“Ế?”

Đã đến lượt của tôi trong lúc tôi vẫn tồn tại chìm đắm trong ảo tưởng của mình. Cực kỳ nhiều học viên đang ngóng tôi giới thiệu bản thân. Oi oi, đừng gồm nhìn tôi ước ao ngóng vậy chớ (ảo tưởng của tớ thôi).

Ôi ma~, tôi sẽ đùa hết binh hết tốt cho phần trình làng này.

Được rồi! Đứng lên và bắt đầu nào.

“Ờm……. Ừm, thương hiệu tớ là Ayanokouji Kiyotaka. Mình, ờ… mình không có gì quan trọng cả, tớ sẽ cố gắng hết sức để triển khai quen cùng phần đông người, ừ, vinh dự được gặp.”

Sau khi nói kết thúc phần giới thiệu, tôi lẹ buôn bản ngồi xuống.

Fu… Mọi người thấy không còn rồi sao? Phần trình làng của tôi.

……hỏng rồi!

Tôi vùi phương diện vào nhì tay.

Tôi đang quá mê muội vào đống mộng tưởng của mình, vì thế tôi chẳng thể lấy ra trước đa số lời đúng ra ngô ra khoai được.

Một lời reviews nhàm chán, chẳng đâu vào đâu như vậy về sau đã chẳng ai nhớ đến đâu.

“Rất vui được chạm mặt cậu Ayanokuji-kun. Tớ vẫn muốn được làm quen với tất cả người, bắt buộc cùng nhau nỗ lực nhé.”

Hirata nói với niềm vui sảng khoái.

Mọi tín đồ vỗ tay. Tôi cảm giác mọi người đang vỗ tay sau khi nhìn thấu được cái lỗi của tôi.

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy đau buồn khác thường trước sự thương hại của họ.

Cơ mà, tôi cũng niềm hạnh phúc lắm.

Tuy rằng ngôi trường rất khó khăn song lễ khai học tại phía trên vẫn tương tự như bao ngôi trường khác.

Sau bài diễn văn ân huệ của hiệu trưởng hay người đứng đầu gì gì đó, buổi lễ kết thúc.

Và rồi cũng cho trưa. Sau khi công ty chúng tôi được diễn giải về tất cả các khu bên và cơ sở vật hóa học trong trường, cả đám bước đầu tản ra.

70%, 80% học viên hướng về ký kết túc xá. Phần còn sót lại thì lập thành từng nhóm bé dại rồi tản cỗ đến các quán cafe và phòng karaoke. Cả một chỗ đông người nghịt mau chóng vươn lên là mất.

Trên mặt đường đến cam kết túc xá, tôi quyết định ghé qua cửa hàng tiện lợi ở dọc đường. Tất yếu là tôi chỉ tất cả một mình. Tôi đâu bao gồm biết ai không giống nữa.

“….Một sự vô tình khó ưa ha.”

Vừa bước vào shop tiện ích, tôi lại va mặt Horikita.

“Đừng hằn học tập nhau vậy chứ. Cơ mà, bà cũng muốn mua đồ dùng sao?”

“Ừ, một chút đồ thôi. Tôi sắp tới để sở hữu chút nhu cầu phẩm.”

Horikita vừa nói vừa lưu ý chai dầu gội lấy từ kệ.

Cuộc sống cam kết túc xá sẽ ban đầu từ ngày hôm nay nên‘một chút’mới là kỳ lạ ấy… đàn bà cũng buộc phải lắm vật dụng nữa chứ.

Cô ấy nhanh chóng bỏ chai dầu gội thuộc cùng các nhu yếu phẩm khác vào giỏ hàng của mình. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ lấy đầy đủ món mặt hàng thượng phẩm, cơ mà hóa ra chỉ đem những mặt hàng rẻ nhất mà thôi.

“Tôi tưởng đàn bà rất chú ý đến một số loại dầu gội mình sử dụng chứ nhỉ.”

“Cái này cũng tùy vào dạng người, bắt buộc chứ?Cái dạng không biết bản thân bắt buộc dùng số tiền của bản thân mình vào đâu ấy.”

Cô bắn cho tôi một ánh mắt lạnh lẽo rồi nói, “Cậu có thể nào đừng nhìn vào đồ dùng của người khác khi chưa được chất nhận được không?”

“Với lại, tôi ngạc nhiên cậu lại đi sinh hoạt lại trong cái phòng học kia để ra mắt mình đấy. Cậu trông rất khác dạng người nằm trong mẫu nhóm bạn học đó.”

“Tôi chũm gượng âm thầm ở lại mẫu nhóm ấy dịp nãy là do tôi đang núm tránh ngoài rắc rối. Sao bà không gia nhập vào việc trình làng ấy? Cũng chỉ kính chào hỏi có mấy câu thôi mà. Bà có thể làm quen với người khác cùng kiếm được thời cơ để kiếm các bạn đấy.”

Với lại, cực kỳ nhiều học sinh cũng vẫn trao đổi địa chỉ cửa hàng liên lạc với nhau nữa.

Nếu Horikita cơ mà tham gia thì hẳn là cô ấy đã nổi danh vào lớp đến xem. Tiêu tốn lãng phí thật đấy.

“Tôi hoàn toàn có thể đưa ra mang đến cậu không hề ít lí do, cơ mà tôi tất cả nên đưa ra một lời giải thích đơn giản dễ dàng thôi hay không? cho là tôi giới thiệu bạn dạng thân đi thì cũng đâu kiên cố gì là tôi sẽ làm cho quen được với mọi người. Hơn hết là, điều này thay vào đó hẳn còn gây ra phiền toái nữa ấy chứ. Trường hợp tôi không reviews thì chẳng gồm một phiền toái này xảy cho cả. Đúng chứ?”

“Nhưng vẫn có phần trăm cao là bà sẽ làm cho thân được với đa số người mà…”

“Cậu moi cái phần trăm ấy trường đoản cú đâu ra? Tôi sẽ nói rồi, tuy thế nếu cứ bọn họ cứ gắng dây dưa vụ việc này thì vẫn đôi teo tới hết ngày mất, yêu cầu cứ mang đến là xác suất ấy cao đi. Vậy, cậu bao gồm làm thân được cùng với ai chưa?”

“Uu….”

Cô vừa nói vừa chú ý tôi.

…Tôi hiểu rồi. Bất thần thay, cô ấy lại đúng.

Thực ra, tôi không thể bàn bạc liên lạc với ai được cả.

Điều này quan trọng làm bằng chứng để vật chứng cho cái xác suất làm thân cao trường hợp cô ấy giới thiệu phiên bản thân được. Tôi đánh mắt đi trước lời lẽ của Horikita.

“Nói phương pháp khác là cậu chẳng phải có chứng cứ nào cho vấn đề giới thiệu bạn dạng thân sẽ khiến việc kiếm bạn dễ dãi hơn cả.

H