Kỉ niệm với thầy cô

     

Một cây lớn bắt đầu từ dòng mầm nhỏ, cuộc đời mỗi nhỏ người không tồn tại thầy cô thì cấp thiết trưởng thành. Thầy cô được ví như những người lái đò đưa mọi thế hệ học viên cập bến tri thức thành công. Cho dù còn đang tới trường hay vẫn rời xa ghế nhà trường thì chắc hẳn ai vào mỗi họ cũng đều có những ấn tượng, kỷ niệm riêng cùng với thầy cô giáo cần yếu quên được.

Bạn đang xem: Kỉ niệm với thầy cô

Để chắp bút, thổi hồn mang lại những cảm xúc của bạn, Blog alkasirportal.com sở hữu đến bộ sưu tầm những bài bác văn mẫu mã kể lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy thầy giáo cũ, nói về kỉ niệm cùng với thầy cô hay, rực rỡ nhất. Các bạn có thể tham khảo, tìm ra ý tưởng, cách thức kể chuyện hay độc nhất vô nhị để bắt đầu kể mẩu chuyện của mình.

Đề bài: đề cập lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy, cô giáo của em

*

Văn mẫu kể về một kỉ niệm với thầy giáo viên mà em nhớ mãi ngắn nhất


Mục lục bài bác viết: 1. Bài bác mẫu số 1: bài học Đầu Đời. 2. Bài xích mẫu số 2: cô giáo em! 3. Bài xích mẫu số 3: Tấm lòng bên giáo! 4. Bài xích mẫu số 4: Cô giáo thương cảm của tôi.

1. Văn mẫu kể về một kỉ niệm với thầy giáo viên mà em nhớ mãi ngắn nhất, mẫu số 1: bài học kinh nghiệm Đầu Đời

Tôi 14 tuổi. Chiếc tuổi này không hẳn là béo nhưng cũng không còn nhỏ xíu nữa. Tôi đã đủ mập để nhận thức được đúng - sai. Tôi vẫn biết khóc trước phần nhiều mảnh đời bất hạnh, biết mỉm cười khi thấy bạn khác vui. Tôi vẫn biết khom người xuống nhặt mảnh chai dưới đường để bảo đảm chân mình cùng chân những người đi sau. Tôi đã và đang biết biết ơn những người dân có ơn với tôi nữa. Tất cả những điều này đều là do thầy sẽ dạy tôi.

Tôi vẫn thường được nhận thấy thầy vào mỗi buổi sáng mai, khi mà lại thầy đi dạy qua bên tôi. Tôi vẫn thường cảm thấy lòng bổi hổi nhớ lại quãng thời gian trước đây vào khoảng đó dường như thì lại ko (!?). Hôm nay thì lại khác. Tôi nghe một quãng quảng cáo:

"Sống vào đời sống, cần phải có một tấm lòng

Là gì? Em biết không?

Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi"

Câu hát này. Sao nó thân thuộc quá! thay lục tìm số đông mảng kí ức bừa bộn, tôi cầm tìm phần đa gì liên quan đến câu hát đó.

A! đề nghị rồi! Nó đây rồi!

Thầy của tớ vẫn để nhạc chuông điện thoại thông minh là bài xích hát này. Thầy hay nói với chúng tôi là thầy hết sức thích bài hát này, nó ý nghĩa. Thầy nói, sinh sống trên đời là phải ghi nhận giữ lại những gì tốt đẹp, quên đi đa số gì đáng quên. Và nhất là phải biết tha thứ đến lỗi lầm của bạn khác. Như thể để gió cuốn đi. .

Thế đấy! Thầy vẫn dạy cửa hàng chúng tôi phải sống như vậy đấy! Vậy mà, hiện giờ tôi mới thấm thía. Còm hồi lớp 4, cái thời điểm thầy dạy thì tôi chỉ vâng dạ cho hoàn thành chuyện.

Bạn bảo tôi kể về kỉ niệm lưu niệm về giáo viên ư? nhiều lắm, không đề cập nổi đâu! Tôi chỉ có thể nói rằng với các bạn rằng chủ yếu thầy cũng là 1 kỉ niệm lưu niệm với tôi rồi!

Tôi vẫn luôn luôn thấy tiếc vày thời gian công ty chúng tôi học với thầy quá ít ỏi. Đến nỗi, tôi cứ cảm xúc áy náy vày chưa làm cho được mang lại thầy điều gì cả. Thầy đã dạy bảo 12 đứa học tập sinh shop chúng tôi rất chu đáo. Thầy dạy chúng tôi mẹo làm toán nhanh, dạy dỗ cả cách làm một bài xích văn cụ nào đến đúng yêu ước nữa. Thầy có hẳn một kho báu truyện cười, tôi suy nghĩ thế, yêu cầu cứ cơ hội nào chúng tôi mệt là thầy lại nói cho công ty chúng tôi nghe. Học với thầy, cửa hàng chúng tôi luôn cảm xúc dễ chịu, thoải mái.

Nhà thầy làm việc xa ngôi trường hơn đôi mươi cây số, cụ mà mặc dù nắng xuất xắc mưa, thầy luôn tới trường đúng giờ. Thầy đến, với cho cửa hàng chúng tôi bao nhiêu là vấn đề mới lạ. Thầy như cơn gió thổi vào lòng hầu như đứa học viên lam lũ của chính bản thân mình những luồng gió mới. Thầy như tia nắng sớm mai thắp sáng cầu mơ tôi, gieo cho chúng tôi bao nhiêu ước mơ và hoài bão.

Thầy vẫn bảo: "Nếu chỉ được một lần độc nhất đi trên con đường đầy hoa, những con sẽ chọn cành hoa nào?". Tiếng thì, nhỏ đã phát âm thầy nói gì rồi, thầy ạ. Nhỏ sẽ chọn cho con "bông hoa" thời cơ nào rất đẹp nhất. Thầy cũng bảo thầy không có con, vậy nên thầy xem chúng tôi như con của bản thân vậy. Thầy đối xử với tôi khôn cùng tốt. Gắng nên chúng tôi vẫn nỗ lực làm thầy vui, như phương pháp những người con đang báo hiếu cho phụ vương mình vậy.

Thầy trò cửa hàng chúng tôi đã đính bó cùng với nhau như thế đấy. Ấy vậy mà, sự thật thật trớ trêu. Giữa học kỳ II lớp 4, thầy bắt buộc chuyển trường. Khi nghe đến thầy hiệu phó nói, chúng tôi như thiếu tín nhiệm vào tai mình. Tôi còn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Đó là sản phẩm 2, ngày 21, tháng 2. Shop chúng tôi đã khóc khôn xiết nhiều. Thầy của tôi sắp đề nghị xa cửa hàng chúng tôi rồi! đề xuất làm cố kỉnh nào đây? Thầy cũng đã rơi nước mắt đấy. Thầy trò cửa hàng chúng tôi cứ nhìn nhau mà lại khóc suốt. Thầy dặn chúng tôi: "Các nhỏ ở lại lưu giữ nghe lời giáo viên mới, phải chuyên cần mà học hành. Cơ hội đến với những người ta ko nhiều, thế cho nên các con phải ghi nhận nắm bắt. Chúc các con sẽ tiến hành được mong mơ của mình. Thôi, chào những con sinh hoạt lại, thầy đi đây! "Chúng tôi vẫn khóc nhiều lắm. Tôi còn thơ ngây hỏi: "Thầy đi thì khi nào về ạ?". Tôi đã từng nghĩ, thầy giờ đã hết là thầy của tớ nữa rồi!

Nhưng mà không phải vậy đâu, thầy vẫn mãi là thầy của cửa hàng chúng tôi chứ. Bây giờ, mỗi sớm mai thấy thầy, tôi vẫn không quên chào thầy. Và, thiệt vui, thầy vẫn nhận thấy tôi, thầy còn cười với tôi nữa. Tôi cũng rất tự hào bởi đến giờ tôi vẫn làm theo lời thầy dạy: Biết tôn sư trọng đạo, biết ơn người dân có ơn cùng với mình. Hạnh phúc hơn là, hồi lớp 7, lúc tôi viết truyện về thầy, truyện của mình được giải ba đấy. Thầy ơi, thầy gồm biết không, con viết về thầy được giải cha đấy, thầy ạ !

Đã hơn 4 năm rồi tuy thế tôi vẫn không bao giờ quên được thầy. Có lẽ rằng vì thầy là kỉ niệm cực nhọc quên trong tim tôi. Tuy xa thầy rồi, cơ mà những bài học thầy dạy dỗ tôi vẫn không quên. Thầy ơi, tuy lúc này đã là 26/11 rồi, nhưng con vẫn nhân thời cơ nhà giáo Việt Nam, con chúc thầy bạo phổi khỏe, tất cả một cuộc sống thường ngày hạnh phúc. Đặc biệt là thành công trong sự nghiệp trồng người cao quý của mình. Và. Thầy hãy chờ xem con thực hiện ước mơ của bản thân mình như vậy nào, thầy nhé!

*

Văn chủng loại kể lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy gia sư cũ hay nhất

Lưu ý: Là người làm việc, công tác làm việc trong nghành giáo dục, gia sư là bạn trực tiếp giảng dạy, lên kế hoạch những tiết học, thực hành, tổ chức kiểm tra, thi, review năng lực tiếp thu kiến thức của học sinh, sinh viên. Để nắm rõ hơn về sệt điểm, các ngành của giáo viên, alkasirportal.com mời bạn tham khảo thông tin vào bài viết này trường đoản cú wikipedia.org.

2. Văn chủng loại Kể một kỉ niệm về thầy thầy giáo lớp 5, mẫu số 2: gia sư em!

Trong cuộc sống của mỗi người, ta sẽ gặp gỡ những người mà chắc hẳn rằng ta cần yếu nào quên, nhằm lại tuyệt vời sâu sắc trong tâm địa ta. Tôi cũng vậy, tôi gồm một bạn giáo viên luôn luôn tồn trên trong trái tim tôi, cô giáo công ty nhiệm của tôi.

Cô giáo tôi trong năm này đã không tính bốn mươi tuổi, là một trong những nhà giáo luôn luôn tận vai trung phong và hết mình cùng với nghề. Cô không cao lắm, dáng tín đồ cô khá gầy. Cô bao gồm làn domain authority hơi nâu sạm mà khỏe khoắn. Mái tóc cô đen óng, mượt mà, dài cho ngang gáy, ôm lấy khuôn mặt trái xoan, cân nặng đối. Đôi đôi mắt cô sáng ngời như vầng sao, ẩn hiện nay sau làn ngươi cong, đen láy. Nơi khóe mắt cô đã dần mở ra những nếp nhăn nhỏ, hợp lý đó là vết hiệu của không ít năm tháng cô hiến đâng hết mình mang đến nghề, cho học sinh thân yêu của mình. Đôi môi mỏng, lúc nào cũng nở nụ cười thân mật và gần gũi với học tập trò, với tất cả người xung quanh. Mỗi một khi cô cười, sau làn môi lại là hàm răng trắng đầy đủ như sứ, cùng đôi má lúm đồng xu nhỏ dại ẩn hiện vị trí cánh môi, khiến cho cô càng duyên dáng, gần cận với học sinh.

Cô ăn mặc không quá cầu kỳ, ngày ngày mang đến lớp, cô chỉ khoác áo sơ mi, quần âu giản dị, đôi lúc vào cơ hội lễ, cô mới diện những cỗ váy, áo lâu năm rực rỡ. Tuy nhiên dù cô mặc bộ đồ gì, trong đôi mắt tôi, cô vẫn luôn tỏa sáng, xinh đẹp. Cô có giọng nói trầm ấm, vơi dàng. Mỗi lúc giảng bài, các giọng nói cô như thu hút công ty chúng tôi chú ý, đắm chìm vào trong từng bài xích giảng.

Cô hiếm khi trách mắng học tập sinh bao giờ mà thường xuyên chỉ thông báo nhẹ nhàng. Mỗi lúc phải nặng lời với học trò, hai con mắt cô thường bi quan bã, các giọng nói cô đầy u sầu, chắc rằng cô cũng cảm thấy đau nhức lòng lắm, các lúc như vậy, công ty chúng tôi thường cảm thấy gồm lỗi cùng với cô cùng thương cô những lắm. Cô luôn luôn không quản lí thời gian, vất vả nhằm truyền đạt kỹ năng cho bọn chúng tôi, nơi nào không hiểu hay có bài bác tập nào khó, cô đều sẵn sàng chuẩn bị hướng dẫn cho công ty chúng tôi cách có tác dụng bài. Gồm lẽ, niềm sung sướng của cô chính là được nhìn tập thể học trò thơ ngây ngày 1 trưởng thành, thu nạp được tri thức. Với cô phải chăng như vậy là thừa đủ.

Cứ mỗi chuyến đò qua sông, người lái đò lại xoay trở lại, liên tục những chuyến hành trình đưa đò cùng với những quý khách khác của mình. Tương tự như cô giáo tôi vậy, cô đã gửi bao lứa học tập trò qua sông, xong nhiệm vụ, trọng trách của một công ty giáo. Tôi rất thương mến cô giáo của tôi. Tôi đang luôn nỗ lực học tập thật xuất sắc để khiến cho cô có thể tự hào.

Xem thêm: Bán Đồ Ăn Low Carb Tphcm

*

Văn chủng loại kể lại một kỉ niệm thâm thúy giữa em với thầy giáo hoặc gia sư ngắn hay, tuyển chọn

Trong ko khí mau lẹ chào mừng ngày 20-11, các thế hệ học tập sinh sẽ ngồi ghi nhớ về thầy cô của mình. Vô số cam kết ức ko nói nên lời tràn về giống như những cơn sóng đang cuồn cuộn bên trên biển. Để đồng cảm, chia sẻ với những cảm xúc trong bạn, alkasirportal.com xin gửi khuyến mãi bạn tuyển tập những bài xích văn hay về Thầy Cô nhân ngày 20-11. Hãy đọc, cảm giác và lưu giữ giữ phần nhiều kỷ niệm đẹp tuyệt vời nhất về thầy cô trong mình các bạn nhé.

3. Văn chủng loại kể lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy giáo viên cũ, chủng loại số 3: Tấm lòng nhà giáo!

Nhắc mang lại thầy gia sư cũ, trong tâm tôi dấy lên không hề ít những kỉ niệm êm đẹp. Đó là những ngày mang lại trường được thầy cô chỉ bảo các điều hay, nhiều bài học kinh nghiệm bổ ích. Đó là sự ân cần nhiệt tình của thầy cô khi tôi bị ốm,... Mặc dù nhiên, bạn cô cơ mà tôi nhớ duy nhất và vướng lại trong tôi các kỉ niệm đẹp nhất đó là thầy giáo Tâm, giáo viên nhà nhiệm của tôi năm lớp 4.

Cô giáo của tớ vốn là tín đồ vô thuộc nghiêm khắc. Ở trên lớp tôi và chúng ta luôn luôn luôn phải triệu tập nghe giảng vày sợ bị cô phạt. Nhưng 1 phần cũng bởi cô giảng bài rất thú vị nên chúng tôi không muốn bỏ qua chút kỹ năng và kiến thức nào. Cô vai trung phong là cô giáo dạy Toán nhưng cách cô nói, biện pháp cô giảng bài xích thì mềm mại và mượt mà như một gia sư Văn. Giọng cô giỏi lắm, và lắng đọng và nhẹ êm. Trong cả khi cô trách phạt, tiếng nói của cô vẫn khôn cùng nhẹ nhàng. Tôi học Toán tuy không thua kém nhưng đôi khi vẫn hại sự nghiêm ngặt của cô. Cô không quát tháo bọn chúng tôi lúc nào nhưng khí hóa học của cô thì luôn khiến công ty chúng tôi sợ.

Chuyển sẽ chẳng tất cả gì đáng kể nếu như không tồn tại chuyện cha mẹ tôi cùng đề xuất đi công tác làm việc 3 ngày và ra quyết định gửi tôi cho nhà cô. Tôi ko muốn vấn đề đó một 1 chút nào nhưng họ hàng bên tôi không người nào ở thành phố, cha mẹ lại ko yên trọng tâm để tôi sinh hoạt nhà một mình nên tôi đành chấp nhận. Khỏi nên nói tôi đã sốt ruột rất nhiều. Ở công ty cô thì làm thế nào tôi rất có thể thoải mái như trong nhà mình được. Tôi nghĩ chắc chắn cô đang bắt tôi học một ngày dài mất. Mà lại rồi 3 thời gian trước lại trôi qua thật thanh thanh và vướng lại trong tôi vô vàn hồ hết kỉ niệm mà cho đến giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên.

Khi phụ huynh dẫn tôi sang bên cô, cô vui vẻ tiếp nhận tôi và reviews tôi với các thành viên trong gia đình cô. Công ty cô gồm một chị lớn hơn tôi 2 tuổi phải tôi lập cập làm thân được với chị. Số đông ngày làm việc đây, tôi phân biệt một con người khác của cô. Không giống với vẻ nghiêm nghị như khi trên lớp, cô luôn vui vẻ và cười chơi với các thành viên khác trong gia đình. Buổi sớm cô dậy thật sớm để sẵn sàng đồ nạp năng lượng sáng. Hôm trước tiên tôi lạ nhà yêu cầu cũng dậy tương đối sớm. Phụ nữ cô cũng vì vậy mà dậy theo tôi. Ăn sáng kết thúc cô gửi tôi đi học. Cô hỏi tôi những điều với kể cho tôi nghe nhiều chuyện. Tự nhiên và thoải mái tôi thấy cô thật thân cận như mẹ của bản thân vậy. Cô cũng bảo tôi cứ coi cô như bà bầu và không có gì đề xuất ngại khi ở nhà cô. Buổi tối, cô nói hai người mẹ học cấp tốc còn đi ngủ sớm. Vậy mà tôi cứ suy nghĩ một bạn nghiêm xung khắc như cô đã bắt con cái học mang lại khuya. Cô thậm chí còn còn không đề xuất kiểm tra bài bác vở của những con. Cô chỉ hỏi một câu nhất là vấn đề học gồm gì vất vả không. Nhờ có những lời tâm sự của con gái cô tôi mới hiểu, cô muốn vồ cập nhưng không muốn tạo áp lực. Chắc rằng cũng bởi vì thế mà nhỏ của cô người nào cũng tự giác học.

Tôi đọc thêm về con người cô nên không còn sợ cô như trước nữa. Tôi hiểu, vẻ mặt nghiêm nghị của cô ấy là để cửa hàng chúng tôi học tập một phương pháp nghiêm túc. Học là học, đùa là chơi. Phần lớn ngày ở trong nhà cô, tôi đã có thể nhiều kỉ niệm. Hiện giờ tuy không học cô nữa nhưng mà tôi vẫn nhớ cô. Thỉnh thoảng tôi vẫn tới thăm cô và cô trò cùng mọi người trong nhà ôn lại kỉ niệm cũ.

4. Văn mẫu mã kể lại một kỉ niệm thâm thúy giữa em với thầy giáo hoặc cô giáo, mẫu số 4: Cô giáo kính yêu của tôi.

Đại dương phệ bởi tiêu thụ trăm sông, con fan lớn vị rộng lòng bao dong cả các điều lầm lỗi". Đó là bài học trước tiên tôi học tập được từ cô giáo của bản thân và cho tới tận bây giờ, đông đảo kỉ niệm yêu thương về cô giáo thứ nhất vẫn còn in đậm trong tim trí của tôi!

Ngày ấy tôi new vào học lớp 1. Thầy giáo của tôi cao, gầy, mái tóc ko mướt xanh nhưng mà lốm đốm những sợi bạc, cô ăn uống mặc đơn giản và giản dị nhưng lịch thiệp, ấn tượng nhất làm việc cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng. ánh nhìn vừa ngọt ngào vừa như khảo sát của cô mang lại đến hiện thời tôi vẫn không thể nào quên.

Hôm ấy là ngày thiết bị 7. Mai tất cả một chiếc cây bút máy mới white color sọc rubi với hàng chữ "My pen" lung linh và mọi bông hoa nhỏ dại xíu sắc xảo ẩn nấp kín đáo mà mềm dịu ở cổ bút. Tôi chú ý cây bút một phương pháp thèm thuồng, thầm ao ­ước được thế nó vào tay.

Đến tiếng ra chơi, tôi 1 mình coi lớp, quan yếu cưỡng lại ý ham mê của mình, tôi mở cặp của Mai, nhắm nhía cây bút, để vào vị trí cũ rồi chẳng hiểu vị sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi hy vọng được thấy được nó sản phẩm ngày, được trường đoản cú mình tải nó, được thấy nó vào cặp của thiết yếu mình.

Hết tiếng ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai mau chóng mở cặp và khóc òa lên lúc thấy mẫu bút đang không cánh nhưng mà bay! Cả lớp xôn xao, chúng ta thì lục tung sách vở, các bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm của cái bàn ngó nghiêng xem loại bút có bị rơi xuống đất không. Đúng lúc đó, cô giáo của cửa hàng chúng tôi vào lớp! sau thời điểm nghe chúng ta lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: như thế nào là nó color gì, gồm chữ gì, tất cả điểm gì sệt biệt, ai cho, để tại đâu, mất vào lúc nào. Cô vắng lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:

- Cô mang đến xét cặp lớp mình đi cô ạ!

Cô dường như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rì rì hỏi:

- Ra chơi lúc này ai sinh sống lại coi lớp?

Cả lớp chú ý tôi, vài ba giọng nói ý kiến đề xuất xét cặp của tôi, các cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay bản thân run bắn, khía cạnh nóng ran như gồm trăm ngàn bé kiến đang trườn trên má. Giáo viên tôi lừng danh là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái chấp nhận của cô cơ hội này, loại cặp bé nhỏ của tôi sẽ tiến hành mở tung ra. Bằng hữu sẽ thấy hết, vẫn chê cười, sẽ không còn ai đùa cùng tôi nữa. Tôi hại hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng.Tôi òa khóc, tôi ước ao được xin lỗi cô và những bạn. Bỗng cô giáo của mình yêu ước cả lớp im lặng, cô hứa thiết bị hai sẽ xử lý tiếp, giờ đồng hồ học lặng lẽ âm thầm trôi qua...

Sáng máy hai, sau giờ kính chào cờ, cô phi vào lớp,gật cổng output hiệu cho công ty chúng tôi ngồi xuống. Cô thanh thanh đến bên Mai với bảo:

- Hôm đồ vật bảy bác bảo đảm có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được lúc đi đóng khoá cửa ngõ lớp mình, có phải là cây cây bút của em không?

Mai vắt cây bút, nó vui mừng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp đề xuất giữ gìn biện pháp học tập cẩn thận, giờ học tập trôi qua êm ả, dịu nhàng. Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như mong mỏi bù lại sự lạnh lùng hôm trước. Chỉ riêng tôi là hiểu rõ cây cây viết thật của Mai hiện ở nơi đâu.

Sau đó vài ngày cô có gặp gỡ riêng tôi, cô ko trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô chú ý tôi bằng cái chú ý bao dung và thông cảm, cô biết tội ác của tôi chỉ nên sự khờ khạo nhất thời phải đã tất cả cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị đồng đội khinh thường,coi rẻ.

Năm tháng qua đi, kín về cây bút vẫn chỉ gồm mình tôi và cô biết. Nhưng lại hôm nay, nhân dịp 20/11, tôi trường đoản cú thấy tôi đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính bản thân mình như là một trong những cách diễn đạt lòng hàm ân và kính trọng đối với người sẽ dạy tôi bài xích học về sự việc bao dung và phương pháp ứng xử tế nhị trong cuộc sống.

Giờ phía trên tôi vẫn lớn,đã biết quan tâm đến đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn lưu giữ về bài học kinh nghiệm thuở thiếu thời nhưng cô đã dạy: bài học kinh nghiệm về lỗi lầm cùng sự bao dung! Và có lẽ trong trong cả cả cuộc đời mình,tôi đã chẳng cơ hội nào nguôi nỗi nhớ về cô như ghi nhớ về MỘT con NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!

Trên đây là những bài xích văn mẫu kể lại kỉ niệm kỷ niệm với thầy, cô giáo của em ngắn hay, giàu cảm xúc nhất mà những em học viên nên tham khảo, search đọc. Trải qua những bài viết này, những em rất có thể lập dàn ý cùng viết thành nội dung bài viết văn tri ân thầy cô của bản thân thêm sinh động, lôi cuốn hơn.

Nằm trong chủ thể thầy cô cùng mái trường, viết thư gửi thầy gia sư cũ cũng chính là đề văn được không ít thầy cô thực hiện để kiểm tra kiến thức và kỹ năng của học tập sinh. Để làm tốt đề văn dạng này, các em cần tham khảo những bức thư học sinh viết mang đến thầy gia sư cũ, thư nhờ cất hộ thầy cô nhân thời cơ 20/11 hay, chân thành và ý nghĩa và tìm ra phương thức, cách làm bài tốt nhất cho mình.