Nhân quả báo ứng hiện đời

     

Lời người dịch

Cuốn sách này được chia thành ba phần(sau đó ra thêm các tập tiếp), phần một của cư sĩ quả Khanh, phần nhì là câu chuyện của tương đối nhiều tác đưa trên những nước(đích thân mục kích hoặc nghe kể) đang viết ra với gởi mang đến Hội Đạo Đức Trung Hoa. Phần tía là chuyện do ký mang trực tiếp chất vấn hay nghe kể lại mà viết ra

Tôi đã chứa công truy lùng trong rừng hồi ký nguyên tác Hán tự bát ngát để kiếm tìm những mẩu truyện hay cùng hữu ích; tiếp nối chắt lọc; tuyển lựa, rồi dịch ra để chia sẻ cùng bạn đọc. Quý vị gồm quyền tin hoặc không. Tuy nhiên tập sách này không đơn thuần là chuyện hiểu “để thiết lập vui một vài trống canh” cơ mà mang theo cả tấm lòng yêu thương thế gian của fan viết lẫn tín đồ dịch.

Bạn đang xem: Nhân quả báo ứng hiện đời

Trong thời đại ngày nay, gọi một tờ báo, lên một trang net, chúng ta thấy lầm lỗi dẫy đầy, tàn nhẫn, khiếp hãi đến hơn cả báo động. Tất cả đều do bé người thiếu tín nhiệm nhân quả. Vì hoài nghi nên đo đắn sợ bắt buộc chẳng cẩn trọng giữ gìn. Đến nỗi một nhà nghiên cứu giáo dục đã phải than rằng: Đây là thời “cái ác lên ngôi”!

Có câu: “Thánh hiền sợ hãi nhân, bọn chúng sinh sợ hãi quả” lý do Thánh hiền sợ nhân? Vì những Ngài chứng kiến nhiều, vẫn từng đau khổ và ngấm thía tận xương tủy nên luôn luôn cẩn trọng, giữ gìn từng hành động ý nghĩ. Còn bọn họ ít chứng kiến, không hiểu, không tin, không nhớ… nên hoàn toàn mất kiểm soát, phóng bí gieo nhân bừa bãi. Chẳng hạn như một nhân viên cấp dưới thủ quỹ giữ lại “kho vàng” cho công sở hay tứ nhân, nếu không tin tưởng tội phước báo ứng, thì rất thuận lợi thụt két, tham lam chế tạo ra tội. Nhưng lại nếu họ tin nhân quả, phát âm là “của phi nghĩa chẳng hầu như không xài được hơn nữa di họa đến bản thân và nhỏ cháu”… thì cho dù không có đo lường và thống kê viên theo dõi, chúng ta vẫn giữ lại mình trong sáng thanh liêm.

Chỉ mong mỏi rằng sau thời điểm đọc cuốn sách này quý vị sẽ có được tầm nhìn rõ hơn về nhân quả với sẽ sống xuất sắc đẹp, niềm hạnh phúc hơn. Ví như như nhà cửa này mang đến cho mình đọc chút lợi ích tâm linh, hay thú vui trong ý sống, thì sẽ là phần thưởng lớn nhất của fan dịch.

Xin được giữ hộ lời tri ân cho em Hồng Minh Châu, cô Nguyên Tâm, với sự đóng góp âm thầm của biết bao người, đã hỗ trợ tôi về tinh thần lẫn vật chất để tôi tất cả thể hoàn thành và gởi tặng dịch phẩm này mang lại độc giả, đến dù số lượng sách biếu giới hạn và khiêm tốn.

Xin hồi phía phước điền này mang đến chư vị ân nhân, bào tỷ Nguyễn Huy Phượng, mùi hương linh cháu Carol đưa ra Phan,… và tất cả những người xuất hiện trên thế gian này. Cầu hy vọng quý vị luôn luôn an lạc hạnh phúc, trí tuệ với lòng từ luôn luôn tỏa sáng sủa để cùng xây dựng nên một cõi cõi trần ưu mỹ.

Cuối cùng, xin quý vị vui lòng tha thứ cho hầu hết sai sót của tín đồ dịch.

Lời tác giả

Nguyên nhân tôi đến với đạo

Tôi sinh năm 1944, bởi từ nhỏ dại đã mừng đón nến giáo dục và đào tạo vô thần, phải tôi luôn luôn cho tôn giáo là mê tín. Chũm thì làm thế nào tôi lại phi vào con đường nghiên cứu Phật học? Chuyện xuất phát từ lần phượt núi Ngũ Đài sơn vào mùa Hạ cách đây hơn mười mấy năm về trước.

Núi Ngũ Đài Sơn ngơi nghỉ tỉnh đánh Tây, là 1 trong tứ đại Thánh địa lừng danh của Phật giáo Trung Hoa, được xem là đạo tràng của Bồ-tát Văn Thù. Bên trên núi bao gồm ngôi miếu nguy nga trang nghiêm, ngàn năm cổ điển trứ danh nhưng tôi từng dạo bước qua. Trong Đại Hùng Bảo Điện, cơ hội nào cũng có khói hương nghi ngút, thậm chí ngay cả tiếng Đại Hồng chung ngân nga cũng khiến cho những người nghe cảm giác lâng lâng, nai lưng lao tiêu dứt. Cảnh vật nơi đây luôn luôn gây cho tôi cảm hứng xúc động bổi hổi khó tả, như thể mình quen biết chốn này từ rất lâu lắm.

Lần trang bị hai đến núi Ngũ Đài đánh du ngoạn, tôi rất hào hứng và bỗng nảy ra ý định khám phá nơi ẩn dật thanh tu của các vị Tăng khổ hạnh, vì ít ai nghe biết sinh hoạt của những Ngài. Tôi nhớ mãi buổi sáng sớm ngày hôm đó, khí trời lạnh buốt, sương giăng mịt mù. Tôi ói nao chỉnh đốn hành trang, cẩn trọng đem theo tấm phiên bản đồ, một mình bắt đầu cuộc hành trình trinh sát thắng cảnh thanh u. Tôi bất ngờ được rằng chính lần mạo hiểm đó lại chuyển đổi cuộc đời tôi lẫn của bao tín đồ khác sau này này. Cho tới bây giờ, tôi luôn xem núi Ngũ Đài sơn là vùng đất hiện ra tôi lần lắp thêm hai.

Lúc ban đầu xuất phát, tôi nắm ý tránh các con đường phẳng phiu mà chỉ lựa đầy đủ lối đi quanh co khúc khủyu để đi. Dọc đường, ngước chú ý lên chỉ thấy đỉnh núi cao vời vợi, cây cối thâm u, khói sương lượn lờ, dung nhan tuyết đậy lánh. Tôi cảm thấy ý thức sảng khoái, tâm trí rỗng rang. Đường đi mỗi lúc càng trở yêu cầu gập ghềnh. Tôi cứ đi dọc theo con suối, một thể thể thưởng ngoạn bức tranh “cổ mộc hàn nham” của thiên nhiên; đá phả khá lạnh, cây cổ thụ cao vút, cây xanh um tùm; trời xanh mây trắng, con phố đầy dị thảo, kỳ hoa. Tôi bị nước ngoài cảnh lôi cuốn, say sưa đi mãi, quên hết hồ hết sự đời cùng đắm ngập trong cảnh nước biếc non xinh.

Mải mê trèo đèo lội suối, tôi không để ý là trời đã được gần trưa, nhưng mà tới lúc đó tôi vẫn không thấy hình bóng của vị Tăng khổ hạnh nào, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Trong lúc tôi đang quan sát quanh với vai trung phong trạng bối rối thì bỗng nghe xa xa tất cả tiếng mõ vọng đến: “ Cốc! Cốc! Cốc!”… dư ba cổ sơ như lẫn mệnh chung đâu đây, lượn lờ trong núi, âm nhạc vang vang xuất phát từ sơn cốc, nghỉ ngơi phía Tây cánh rừng thâm nám u truyền tới.

Tinh thần tôi nao nức trở lại, tôi bươn bẫy nhắm phía sơn ly tiến tới. Rẽ vào tuyến phố hun hút sâu cơ mà xinh đẹp, bên trên cao óng ánh sắc đẹp mây tía phủ vây, cây trồng xanh tươi giống hệt như là tiên cảnh. Lúc này tiếng mõ nghe chậm dần rồi xong hẳn. Một làn nước trong xanh uốn nắn khúc chẳng gợn mảy trần, hiện ra trước mặt, khá phun ra như châu ngọc. Tôi khom mình vốc nước uống, hương vị mát lạnh thanh lương đến thơm cả miệng. Uống no nê, tôi rửa mặt, còn cần sử dụng tay tát nước lên mặt. Hốt nhiên tôi phát hiện có tín đồ đứng mặt bờ suối phải ngẩng đầu lên.

Một vị lão Tăng râu tóc chưa cạo, áo vá hài cỏ, vẫn khoanh tay đứng đó. Cơn gió thoảng qua, râu tóc ông lay động, tà áo phất phơ, bốn mắt va nhau trong giây lát nhưng tôi cảm xúc choáng váng, thần trí như mê muội. Nhãn thần của vị Tăng thanh khiết và hiền lành làm sao. Tôi có xúc cảm ông quá quen thuộc, cứ như là cha mẹ tiền kiếp của mình, ông lan sức gợi cảm mãnh liệt khiến thân trọng tâm tôi hoang mang…

– Thí chủ, xin lỗi đã làm cho phiền! – Vị Tăng lẹo tay nói.

– Dạ, không! Là tôi quấy rầy bậc thanh tu như Ngài – Tôi sợ hãi đáp lễ

– Thí chủ ưa vùng u tịnh này ư?

– Dạ tôi chỉ hy vọng tránh cảnh ồn náo một ít nên đi một mình tản bộ ngắm nhìn cảnh vật thôi. (thực ra tôi không có ý y hệt như mình đã nói, bởi tôi đã thầm ý muốn có được khoảng thời gian rất ngắn kỳ ngộ như vậy này!).

– Chà, cho dù sao cũng là quấy nhiễu thí chủ, thí nhà cứ vui chơi nhé, lão Tăng đi trước đây!

Tôi không hết ngạc nhiên thì lão Hòa thượng đang nhẹ nhàng đi lướt về hướng Tây rồi.Tôi vội đuổi theo, bẻn lẽn thú nhận:

– Bạch hòa thượng, xin Ngài ngừng bước, thực chất con đang rất mong muốn mỏi, muốn chạm mặt được một vị cao Tăng như Ngài…

– Lành thay! Tôi chưa hẳn là “cao Tăng”, tôi chỉ là một tu sĩ đi đường quê lề mề thôi.

– Vừa rồi có phải là Ngài gõ mõ đề xuất không ạ? – Tôi hỏi

Vị Hòa thượng thủng thẳng đáp

– giờ đồng hồ mõ giác tỉnh lòng tục khách hàng Nước trong veo tẩy sạch vai trung phong trần

Tôi tĩnh mịch suy gẫm lời Hòa thượng vừa nói, và trong giây khắc tôi đã đi được theo Ngài mang đến một vùng xinh tươi quang đãng, chung quanh có đầy cây Lê. Cội rất to, trái trái sum xuê. Phía Bắc địa thế hơi cao, trước mặt có một thảo am nhỏ. Trong tâm tôi phấn kích nghĩ thầm: “ mình đã chạm chán được vị cao Tăng thanh tu, cực kỳ việt xuất thế”

– Ta bà thế giới chẳng phải ẩn thân lâu, thời hạn có hạn, chớ đợi bị tiêu diệt đến bắt đầu lo tu. Danh vang lợi dưỡng chỉ cần không, ân ái trần thế rồi cũng biệt, oan oan tương báo thì luôn luôn tiếp nối không ngừng… Hòa thượng làm cho như vô tình dìm nga, tuy thế khi nghe, trong lòng tôi lặng lẽ chấn động.

Xem thêm: Triệu Lệ Dĩnh Phim Mới - Những Bộ Phim Nổi Tiếng Nhất Của Triệu Lệ Dĩnh

– fan trên đời chỉ biết sinh sản oan nghiệt, chần chừ sám hối, chỉ biết hưởng phúc nhưng chẳng chịu đựng tích phúc. Đâu hề biết, niệm Phật một tiếng, phúc tăng vô lượng, lễ Phật một lễ, tội diệt hà sa!

Nghe cho đó thì tôi không thể tự công ty được nữa bèn tiến tới hai cách rồi quỳ xuống trước phương diện lão Tăng, thiết tha thưa:

– Sư phụ, ao ước Ngài thu nhận con làm đệ tử, con muốn theo Ngài học tập Phật pháp.

– Phật pháp như biển, duy chỉ có lòng tin mới có thể nhập, con bao gồm “tin” chăng?

Hòa thượng chũm tình nhấn mạnh chữ “tin”

Câu hỏi này khiến cho tôi vô phưởng hồi đáp. Chao ôi! Tôi xưa nay luôn cho Phật giáo là mê tín, còn có thái độ coi thường thường, ko đếm xỉa gì cho tới mấy cái chuyện hướng Phật, Bồ-tát lễ bái… bây giờ chẳng hiểu bởi vì sao tôi lại chí thành quỳ dưới chân một vị Tăng chưa từng quen biết, vật nài xin làm đệ tử như thế này?

Trong nhoáng chốc, tôi khó rất có thể hồi đáp. Mặc dù thế “không, è lao, sám hối”… đa số câu tự này cứ vang vang cùng không chấm dứt in sâu vào óc óc làm tâm tư nguyện vọng tôi chấn động, trong trái tim tôi chợt trổi lên một đồ vật tình cảm béo tròn như sẽ có từ lâu lắm rồi.

Trong dịp tôi bối rối, tinh thần như vô chủ, thì chợt thấy lão Tăng đang chú ý tôi từ bi và chuyên chú, vào khoảnh khắc trọng điểm tôi bao gồm trăm ngàn cảm xúc đan xen, từng giọt nước đôi mắt cứ thi nhau tuôn lã chả, rơi xuống làm cho ướt cả đôi vớ khiết bạch của lão Tăng. Cho dù tôi cảm xúc rất thất lễ với kỳ cục, nhưng mà tôi chẳng sao ngăn được suối lệ đang tuôn trào, tôi như nhau như đứa con phạm đề nghị lỗi lầm, bắt buộc nói gì cơ mà chỉ biết khóc và khóc.

– Tín là mẹ của những công đức, là xuất phát của đạo. Dẫu vậy tín lại chia nhỏ ra làm “chánh tín” và “mê tín”. Call là “ chánh tín”, nghĩa là chánh chứ chưa phải tà, giác nhưng không mê. Fan quy y Phật giáo trước tiên nên dựng lập tri kiến chủ yếu xác. “ bạn lễ Phật vị kính đức của Phật, bạn niệm Phật bởi vì cảm ân Phật, người xem kinh để rõ nghĩa lý, fan tọa thiền để chứng cảnh giới Phật. Fan chứng ngộ là đắc đạo của Phật…”

Tôi như kẻ đói được ăn, khát được uống, lắng tai từng chữ, từng lời khai thị châu ngọc của Ngài, cảm giác như mỗi một cọng cỏ, từng một nơi bắt đầu cây trước mắt đầy đủ tỏa ánh kim quang đãng chói lọi, tôi cứ kính cẩn lắng nghe mà không hay không biết khía cạnh trời đã xẻ về Tây.

Lúc tiễn tôi ra về, Hòa thượng lấy một trái Lê đựng từ vào hốc đá trong tim suối trao cho tôi. Lúc đó cơm trắng sáng cùng trưa tôi không dùng. Tôi cảm ân Ngài và nạm trái Lê chuyển lên miệng cắn, mùi vị thơm lạnh, đuối cả răng, cảm xúc như được thanh phổi nhuận lòng, tôi quá bất ngờ vì thấy như mình vừa mới được ăn quả tiên. Hòa thượng chú ý tôi nạp năng lượng say sưa ngon lành, khuôn khía cạnh từ bi khẽ mỉm cười, thú vui hoan hỷ thâm trầm đánh cồn vào nội trọng điểm tôi, khiến tôi có cảm hứng chúng tôi dường như đã quan tiền biết và thân thiết từ ngày xưa vậy.

– Trái Lê này vốn gồm vị đắng, khó khăn thể nuốt trôi, dẫu vậy nó được tẩm nước suối ngót bố tháng ròng, đề nghị mới biến thành ngọt lịm. Suối này đông nhuận hạ mát, Lê có thể tồn trữ trong làn nước cả năm.

– Nói như vậy thì Ngài quanh năm hoàn toàn có thể ở phía trên tu hành? – Tôi hiếu kỳ hỏi. Hòa thượng mỉm cười cợt không che nhận.

“Cổ nguyệt như sương, thanh phong như thủy”… nhỏ suối bé dại chảy róc rách. Tôi thuộc Hòa thượng vừa đi vừa nói chuyện trên đường về. Tôi không thấy lạnh và thấm mệt nhọc thì đã ra đến con đường thô xấu ở bên ngoài. Tôi chắp tay bái kính chào Hòa thượng. Lòng trào dâng niềm quyến luyến không thích rời xa Ngài… nhưng mà tôi biết bao gồm nói nhiều cũng vô ích.

Như hiểu lòng tôi, Hòa thượng khẽ nói.

– “Hữu duyên thì đã gặp”.

Hình dáng vẻ Ngài hệt như “cổ nguyệt” biến đổi vào trong rừng cây. Điều tôi cảm thấy an ủi là ban nãy hòa thượng tất cả nói chẳng bao thọ nữa Ngài sẽ kết thúc bế quan tiền và bước đầu cuộc “nhập nạm độ nhân, tùy duyên thuyết pháp”. Nghĩ đến vấn đề đó lòng tôi dạt dào niềm vui. Tôi bước nhanh rộng trên tuyến đường về và có cảm xúc nếu như bản thân tăng tốc đôi chân đã sớm được thấy Ngài cấp tốc hơn một ít vậy.

Về mang lại sảnh đường, tôi ngồi lặng lẽ trong phòng khách, hồi tưởng mang lại cuộc diện kiến giống như giấc mộng vừa qua, thầm cảm xúc vô thuộc thú vị. Bỗng nhiên tôi sực đừng quên mình dường như không hỏi thương hiệu vị Hòa thượng, lòng khổ cực hối tiếc không nguôi. Tôi luôn mong muốn sẽ sớm thừa hưởng hồng ân pháp vũ của Ngài.

Không bao lâu tôi liên hệ được với Hòa thượng. Kể từ đó thầy trò cửa hàng chúng tôi tương quan tiền sâu sắc, tôi được thường xuyên thân cận Ngài luôn

Quang âm ngấm thoát, mười mấy năm trôi qua nhấp nháy. Đến nay, tuổi đã được gần 60, thời kỳ này tôi thấy Hòa thượng dốc hết tận tâm vì Pháp quên mình, giáo hóa vô số bọn chúng sinh. Còn bạn dạng thân tôi vẫn sinh sống luống uổng qua ngày, vị chưa buông xả hết yêu cầu khó được thọ dụng chơn chánh, thiệt là trinh nữ thay!

Dù vậy, hiện tại tôi không thích làm mai một những câu chuyện linh hoạt, tràn trề ý nghĩa, không thích những bài học kinh nghiệm nhân quả gồm thực và rất là quý giá chỉ này bị chôn sâu vào lòng huyệt. Bởi vậy, sau thời điểm do dự và lưu ý đến rất lâu, tôi vẫn cầm cây viết lên, đánh dấu những câu chuyện có thực này, để chia sẽ cùng các bạn đọc.

Nếu như tôi không nêu rõ danh tánh và vị trí liên quan lại đến các nhân vật bao gồm thật được nêu lên trong sách, là do xét thấy ko tiện. Mong muốn chư vị thông cảm.

Thêm nữa, rất có thể vài từ ngữ dùng trong sách ko còn cân xứng với thời nay bởi vì những địa danh, rất nhiều tên vượt cũ xưa còn sót lại. Chỉ muốn Chư vị Đại đức, những Pháp lữ vào đạo vui vẻ chỉnh góp giùm cho.

Kính chúc mọi tín đồ giới định huệ tăng trưởng, phúc huệ tuy nhiên tu, phật giáo sớm thành.

Đệ tử Cư sĩ quả Khanh hổ thẹn kính ghi

| Mục lục | Trang sau |

-> gọi Trọn Bộ | Tập 1 | Tập 2 | Tập 3 | Tập 4 | Tập 5 | Tập 6 | Tập 7 |

–>Nghe hiểu online trọn cỗ này trên đây: Báo Ứng hiện nay Đời – Video

– BBT alkasirportal.com sửa chữa thay thế 1 số trường đoản cú Hán Việt với địa phương nhưng không thay đổi nghĩa, ví dụ: thập phần –> mười phần, Bảo châu –> viên ngọc quý, đồng – cùng, xài->dùng, sử dụng .v.v. Luôn mừng thầm quý bạn đọc chia sẻ