Kính vạn hoa

     

Bạn đang xem: Kính vạn hoa

Giới thiệu: việc Đặng Đạo thường xuyên ngủ gật trong lớp làm cho cho chúng ta thắc mắc với tò mò. Lâm cùng Quới Lương tình cờ phát hiện tại ra, Đặng Đạo ngủ gật vào lớp là do đêm các bạn phải thức nhằm quét rác nuốm cho mẹ ốm. Vì thế, Lâm với Quới quyêt định để giúp bạn. Nhưng vị thức tối nên khi tới lớp, Lâm cùng Quới Lương ngủ gật vị thiếu ngủ. Quý ròm, Hạnh với Tiểu Long nghi bạn dính vào “ma tuý” yêu cầu tìm phương pháp theo dõi. Quý ròm phát hiện ra việc làm giỏi của ba bạn nên quyết định cùng Lâm cùng Quới Lương giúp sức Đặng Đạo. Nhưng cũng như các bạn, bởi vì thiếu ngủ bắt buộc Quý ròm, một học viên xuất nhan sắc đã bắt buộc ngủ gật vào lớp. Giáo viên đã gửi giấy yêu thương cầu chạm mặt phụ huynh. Đặng Đạo không thích liên luỵ tới các bạn nên đã vùng lên thú thừa nhận tất cả.

Chương 01


Xem thêm: Tại Sao Không Đánh Được Số 0 Trong Excel Không Hiển Thị Số 0

TRUYỆN tốt NHẤT
Chương tiếp

Chương 1

Quới Lương hết vực dậy lại ngồi xuống. Ngồi xuống không nóng chỗ, nó lại đứng lên. Rồi nó tiếp cận đi lui quang quẻ nhà, nhị tay chốc chốc đấm vào nhau, vẻ tức bực lắm.

Bộ tịch bồn chồn nóng nảy của nó khiến mẹ nó ngạc nhiên:

- gồm chuyện gì nuốm hở con?

- Dạ, không có gì ạ!

Hẳn nhiên bà bầu nó hoài nghi lời nó.

- bé vừa bị thầy giáo viên trách vạc hả? - mẹ nó chép mồm hỏi.

Quới Lương khía cạnh nhăn húm:

- không tồn tại đâu ạ! Sao người mẹ lại nghĩ thế?

- Tại mẹ thấy nhỏ là lạ! - người mẹ nó đáp bằng giọng nghi vấn - Hay sáng ngày hôm nay con làm bài không được?

Quới Lương từ chối và lặp lại câu nói lúc nãy:

- Dạ không có đâu ạ!

Mẹ nó vẫn không hết thắc mắc:

- cầm cố sao con cứ đi lăng quăng trong công ty thế?

Quới Lương giới hạn lại. Nó khom người xuống đấm tay lên đùi, vờ vịt:

- chân bé nó làm sao ấy! Cứ mỏi mỏi là

Rồi nó quan sát mẹ, chớp đôi mắt nói:

- Thôi, con xuống phố đây! bé chạy xung quanh phố một lát, chân đã hết mỏi ngay.

Nói xong, không đợi người mẹ kịp phòng cản, Quới Lương phóng vù ra cửa.

Quới Lương rẽ ngang rẽ dọc một hồi đã ra khỏi hẻm. Nó liếc lại phía sau, thở phào lẩm bẩm:

- vắt là thoát! chị em chỉ toàn hỏi là hỏi, khổ ghê!

Thực ra, Quới Lương chẳng làm những gì sai trái. Điều nó tức bực trong lòng không tương quan gì đến chuyện học tập. Nó bực chuyện khác. Nó bực thằng Lâm.

Thằng Lâm các bạn nó từ bây giờ khang khác cố nào ấy. Từ bỏ khi dìm "giải thưởng lớn" trong hội thi tài với Quý ròm, "thi sĩ Hoàng Hôn" chẳng dường như gì như thể thẳng đồng bọn của nó trước đây nữa.

Trong băng :tứ quậy", Lâm là đứa láu lỉnh nhất với cũng nhiều trò nhất. Trước đây, phần lớn chuyện nghịch phá vào lớp đều vì Lâm đầu têu, nó với Quốc Ân, Hải quắn phụ hoạ.

Nhưng nay thì thằng Lâm hình như chả hào hứng gì với hầu hết trò thú vị kia nữa. Vô lớp, nó ngồi yên ổn ru bà rù như ông phật sống. Đã thế, vừa mới đây nó lại mắc tật ngủ gục trong giờ đồng hồ học, thật chả ra làm cho sao!

Cái tật này cụ thể thằng Lâm lây của thằng Đặng Đạo! - Quới Lương lảu bảu nhủ bụng - từ thời điểm ngày "thi sĩ Hoàng Hôn" khuyến mãi cho Đặng Đạo quà tặng của mình, thi sĩ bước đầu nhiễm luôn thói xấu của thằng này. Mon trước thi sĩ đặt vè trêu chọc Đặng Đạo "Ở công ty chẳng ngủ mang lại say. Vô lớp ngủ ngày là đít bé voi", vậy mà hiện thời thi sĩ lại "vô lớp ngủ ngày", lại làm cho "đít bé voi", có xấu mặt băng "tứ quậy" ko cơ chứ!

Khổ nỗi sự trái hội chứng trái nết của thằng Lâm không chỉ là có thế. Thấy bạn mình càng ngày mê ngủ hơn mê "quậy", Quới Lương bực tức trách móc đủ điều. Nhưng thằng Lâm ù lì vẫn nhất mực làm lơ.

Có hôm Quới Lương cáu sườn thúc mạnh cùi chỏ vô hông bạn:

- Dậy đi! Cô Nga sắp đến dò bài rồi kìa!

Quới Lương lo cho bạn. Nuốm mà thằng Lâm lại mở choàng mắt, cau mi sừng sộ:

- có tác dụng trò khỉ gì vậy mày?

Khiến Quới Lương tức anh ách.

Nhưng Quới Lương không hẳn là nạn nhân nhất của Lâm.

Lâm, Quới Lương và nhỏ tuổi Bội Linh là bố đứa ngồi bàn chót, tuy vậy Lâm ngồi ngày đầu bàn, cạnh bên lối đi, bắt buộc dễ bị thầy cô chú ý nhất.

Vì vậy, trường đoản cú hôm Lâm bước đầu nhiễm tật ngủ gục của Đặng Đạo, tổ trưởng lo tức thì ngáy.

Nó nhăn nhó bảo Lâm:

- mày ngồi trực tiếp dậy đi chứ! nếu mày cứ ngáy khò khò trong lớp như vậy mãi, mon này tổ mình đang xếp hạng bét mất!

Nghe lời tổ trưởng, Lâm ngồi trực tiếp dậy. Mà lại nó ngồi thằng mà mắt nhắm nghiền.

Minh vương càng quýnh:

- Trời đất! Mày có tác dụng vậy có khác nào mày khoe với mọi người "tôi đang ngủ đây, ai ao ước xem thì xem"!

Lâm tụt tín đồ xuống, mỉm cười hì hì:

- Vậy nhằm tao ngồi lại bốn thế cũ! mày bảo tao ngồi trực tiếp dậy chứ có bảo tao mở đôi mắt ra đâu!

Thằng Lâm nói ngang như cua khiến Minh Vương mong khóc thét. Gặp đứa khác, tổ trưởng Minh Vương chỉ cần rút cuốn sổ thi đua vào túi ra là đối thủ lập túc xuôi xị liền. Cơ mà thằng Lâm nằm trong diện ngoại lệ. Lâm xưa nay khét tiếng ham nghịch hơn mê mệt học, điểm học tập trong sổ ghi điểm của những thầy cô, nó còn ko quan tâm, kẻ gì tới điểm thi đua vào cuốn sổ của Minh Vương.

Nói cho đúng ra, kể từ hôm tham gia cuộc thi thơ với Quý ròm cùng được ban cán sự lớp long trọng biểu dương, Lâm gồm chí thú cùng với chuyện bài xích vở hơn tí chút. Nhưng lại Minh Vương chưa kịp mừng cho sự tiến bộc của Lâm đã nên méo mặt vì cái tật ngủ gục của chính nó rồi.

Nhưng cũng như nhỏ dại Xuyến đưa ra ở tổ 1, Minh vương chẳng biết đề nghị xử trí ra sao với tên tổ viên lững lờ của mình.

Nhor Xuyến bỏ ra vừa là lớp trưởng vừa là tổ trưởng tổ 1, tuy nhiên thằng Đặng Đạo vào tổ của nó tới lúc này vẫn mắt nhắm đôi mắt mở đến trường. Còn Minh vương vừa là lớp phó lẻ loi tự vừa là tổ trưởng tổ 5 cùng thằng Lâm vào tổ nó mang lại đến hiện giờ lúc ngồi học mẫu đầu cứ gục kê gục gặc không thôi.

Bây giờ đồng hồ thì các thầy cô không những nhắc nhở mỗi mình Đặng Đạo. Thầy Quảng nhăn nhó:

- Lâm và Đặng Đạo tất cả ngồi trực tiếp lên không! Đây là phòng học chứ đâu riêng gì là phòng ngủ hở các em!

Cô Kim Anh thì cau mày:

- hai em Lâm với Đặng Đạo chạy ra vòi vĩnh nước rửa phương diện đi rồi vô lễ tiếp!

Sáng nay, cô Trinh lắc đầu than thân lớp:

- 1 mình em Đặng Đạo ngủ gục, lớp ta đã danh tiếng toàn trường, tiếng lại thêm em Lâm nữa!

Nghe cô công ty nhiệm trách cứ, Minh Vương gắt lắm. Nó lừ ánh mắt Lâm:

- Mày cùng thằng Đặng Đạo bao gồm "chơi" xì ke ma tuý gì không, khai thiệt đi!

Lâm nhếch mép:

- Tao đâu ngốc gì mà lại dính vào cha cái vật dụng đó!

Quới Lương ngồi cạnh nghe rõ từng lời, bụng đơ thót: Ừ, hoàn toàn có thể lắm! Chỉ những bé nghiện mới liên tục ngáp dài ngáp ngắn cụ thôi! ví như thằng Lâm cùng thằng Đặng Đạo sa vào tuyến đường này, cuộc sống kể như toi! Mình dứt khoát đề nghị hỏi cho ra lẽ new được!

Chính do những ý nghĩ đó mà khi nãy Quới Lương hoảng sợ đi tới đi lui đến nỗi chị em nó tưởng nó vừa bị thầy cô quở quang phạt bên trên lớp.

Cửa tiệm tạp hoá nhà thằng Lâm hiện dần dần ra trong khoảng mắt khiến Quới Lương bất giác chậm bước lại.

Tuy lo lắng cho chúng ta và quyết trung khu làm rành mạch mọi chuyện, Quới Lương vẫn chưa biết lát nữa ngay cạnh mặt cùng với Lâm, nó sẽ ban đầu câu chuyện như vậy nào, dò hỏi, chất vấn ra sao và tuyệt nhất là làm thế nào để thằng Lâm cần nói ra sự thật.

Đây là 1 trong sứ mạng hết sức trọng đại, không giống xa với phần lớn cuộc trò chuyện thông thường trước nay, một trường hợp chưa bao giờ Quới Lương gặp mặt phải do vậy nó cảm thấy trọng trách trên vai nó sao mà nặng nề hà quá đỗi!

Quới Lương đứng chần chờ trước cổng chợ có đến 10 phút. Đến phút thiết bị mười một, nó mới hắng giọng một tiếng rõ to và quyết tâm... Tiến cho tới mục tiêu.

- A, Quới Lương!- Lâm hớn hở đón các bạn - Đến đùa hả? Vô trên đây đi!

Vừa nói Lâm vừa nuốm tay chúng ta kéo tuột lên gác.

Quới Lương lặng lẽ đi theo, đầu loay hoay nghĩ xem nên nhập đề bằng cách nào.

- Tao tất cả cái này xuất xắc lắm!

Không để ý đến vẻ khía cạnh trầm trọng của bạn, Lâm hồn nhiên khoe.

- Gì vậy?

- Lịch tranh tài vòng tầm thường kết World Cup sắp đến tới. Có không thiếu hình hình ảnh các nhóm bóng. Lại có cả chân dung những cầu thủ danh tiếng nữa.

Lâm mang từ ngăn mang ra một tờ giấy phệ trải lên bàn, rồi háo hức chỉ tay vào cụ thể từng bức ảnh, hăm hở thuyết minh:

- Đây là Ronaldo của Braxin nè, đấy là Zidane của Pháp nè, đấy là Hagi của Rumani, còn đây là Kluivert của Hà Lan...

Lâm là thành viên của đội tuyển lớp 8A4, thường đá cặp cùng với Minh vương vãi ở hàng tiền vệ. Hễ **ng tới đề tài soccer là đôi mắt nó sáng rỡ, miệng thao thao bất tuyệt.

Quới Lương lại khác. Nó chưa phải là cầu thủ. Tất nhiên nó cũng thích bóng đá nhưng không đam mê như Lâm. Rộng nữa, từ bây giờ nó đang ngay ngáy mối lo bên lòng, chẳng tất cả đầu óc đâu mà chú ý đến Zidane tuyệt Kluivert.

Vì vậy mặc các bạn huyên thuyên, Quới Lương hờ hững:

- Ờ.

Lâm kinh ngạc ngước chú ý bạn:

- "Ờ" là sao?

Quới Lương lúng túng:

- Ờ... ờ... Có nghĩa là tao ao ước khen mấy bức ảnh này đẹp...

Rồi thấy Lâm quan sát mình bằng ánh nhìn dò hỏi, Quới Lương lật đật bè lái câu chuyện:

- Tờ lịch đá bóng này nơi đâu mày bao gồm thế?

- Chú tao cho.

- Chú mày tải ở ko kể hiệu sách hả? - Quới Lương vừa hỏi gắng chừng vừa nghĩ kế.

- Không! - Lâm phủ nhận - Chú tao đặt tải báo tháng cần được tặng. Đây là phụ trương của báo mà.

Lời phân tích và lý giải của Lâm khiến cho mắt Quới Lương đột ngột loé lên. Như fan chết mát vớ được cọc, nó cấp tốc nhảu hỏi:

- rứa mày gồm hay đọc báo không?

- Không, tao chẳng lúc nào đọc báo! Chỉ tất cả chú tao phát âm thôi!

Sự "khai báo thành thật" của Lâm làm Quới Lương xuôi xị, Nó ngạc nhiên câu trả lời của thằng này lại ra phía bên ngoài "kịch bản" của nó xa nhấp lên xuống xa lơ như thế.

Nhưng Quới Lương không dễ dãi buông xuôi. Nó nghĩ ra ngay một chiếc bả khác:

- ngươi không lướt web nhưng chắc hẳn là tất cả xem ti-vi chứ?

- Ừ, ti-vi thì ngày nào tao cũng xem.

Quới Lương nín thở:

- gắng mày thường xem hồ hết mục gì?

Lần này, Lâm không trả lời ngay mà quan sát bạn, tỏ ý nghi ngờ:

- hôm nay mày làm gì mà tra hỏi tao kỹ thế?

- Tao chỉ hỏi cho thấy thêm thôi! - Quới Lương ngó lơ chỗ khác - Để xem sở thích của mày tất cả giống tao xuất xắc không.

Lâm bấm ngón tay:

- Tao hay xem những mục thể dục thể thao này, phim truyền hình này, chương trình giải trí quốc tế này...

Lâm đề cập một lô một lốc. Quới Lương dỏng tai nghe, bế tắc khi chẳng thấy Lâm nhắc ra mục nó chờ đợi.

Quới Lương hít vào trong 1 hơi:

- chũm mày không xem mục "sức khỏe với gia đình" à?

Lâm nhăn mặt:

- Mục đó ngán ngắt! Thỉnh thoảng tao bắt đầu liếc sơ qua thôi!

Mặt Quới Lương rạng ra được một chút. Nó tuôn một tràng:

- Thỉnh thoảng ngươi có nhìn qua à? cụ mày gồm thấy tín đồ ta nói về hiểm họa của ma tuý không? Mày tất cả thấy fan ta bảo những người nghiện ma tuý sẽ gầy o nhỏ xíu mòn, thân hình tiều tuỵ, đơn vị tan cửa ngõ nát...

Thoạt đầu, Lâm thiếu hiểu biết nhiều thằng Quới Lương này mắc hội chứng gì mà đột nhiên lên án nạn ma tuý gớm thế. Tuy vậy nhớ tới câu nói của Minh vương hồi sáng, nó sực hiểu:

- Thôi, thôi, ngươi tốp lại đi! - Lâm vội vàng vã xua tay - Tao gọi rồi!

- Tao biết là mi hiểu! - Quới Lương tắc lưỡi - Báo, đài cứ nói trong cả về chuyện này, ai mà chả hiểu...

- không hẳn thế! - Lâm khịt mũi - Tao nói đọc là hiểu vì sao mày lại nói cùng với tao về chuyện này kìa!

Rồi Lâm bá vai bạn, mỉm cười hì hì:

- mi chỉ toàn lo hão! Tao chả ngây ngô gì rớ vào thứ ô nhiễm đó cho "ốm o nhỏ mòn, body tiều tuỵ, nhà tan cửa nát" đâu!

Quới Lương chú ý lom lom vào khía cạnh Lâm:

- mày nói thiệt đấy hở?

- Thật.

Quới Lương thở phào:

- thật thì tốt!

Nhưng rồi bụng nó thóp ngay lại:

- Thế tại sao dạo này mày tuyệt gật kê gật gù trên lớp thế?

- À, chuyện đó chẳng liên quan gì đến ma tuý đâu!

Quới Lương tò mò:

- núm nó tương quan đến chuyện gì?

Lâm ko đáp nhưng chớp chớp mắt, tinh tai quái hỏi lại:

- Mày tốt xem ti-vi, chắc chắn rằng mày bao gồm nghe đến hiện tượng lạ El Nino gần đây chứ?

- Ờ, tao có nghe nhoáng thoáng!

Quới Lương liếm môi đáp, bụng không hiểu nhiều tại sao đang thủ thỉ gục thằng Lâm lại nói tạt qua qua chuyện khác. Vị vậy, đáp xong, này lại trố mắt:

- mà lại chuyện kia thì ăn khớp gì sinh hoạt đây?

Lâm phớt lờ thắc mắc của bạn, thản nhiên hỏi tiếp:

- núm mày gồm biết El Nino là hiện tượng lạ gì không?

- Ờ, ờ! - Quới Lương gãi cổ - ngày hôm trước thì tao biết nhưng bây giờ thì quên lãng mất rồi!

Lâm "e hèm" một giờ đồng hồ rồi khoa tay hùng hồn:

- El Nino là 1 trong hiện tượng thiên nhiên gây ra những tai hoạ to phệ cho chủng loại người. Cơ hội bình thường, quanh vùng phía Đông Thái bình dương có khí áp cao còn khoanh vùng phía Tây Thái tỉnh bình dương có khí áp thấp, vì thế gió thường thổi từ Đông sang trọng Tây tạo nên những loại hải lưu mang nước ấm về phía Tây tỉnh thái bình Dương...

Dạo tò mò về môn địa để thi "phổ thơ" cùng với Quý ròm, Lâm bao gồm "nghiên cứu" về hiện tượng kỳ lạ El Nino qua... Công tác khoa học trên ti-vi, từ bây giờ nó nhã hứng "xổ" một tràng khiến bạn nó phục lăn. Quới Lương ngẩn ngơ:

- Tao có phải là thầy Quảng dạy địa đau mà mày trả bài xích ghê thế!

Lâm hấp háy mắt, thường xuyên thao thao:

- nhưng khi hiện tượng kỳ lạ El Nino xảy ra, giớ lập tức thổi ngược lại, kéo mẫu hải lưu lại đi theo cùng nước ấm giờ đây lại dồn ngược trở lại phía Đông tỉnh thái bình Dương khiến cho khí hậu xới trộn, thời tiết chuyển đổi gây ra các thiên tai, khoanh vùng này thì hạn hán, quanh vùng kia thig mưa bão, bầy lụt...

Quới Lương ngỏng cổ ngồi nghe một hồi, chả hiểu đứa bạn mình huyên thuyên đa số chuyện đó để gia công gì, mông cứ nhấp nha nhấp nhổm.

Lâm vờ như không biết, vẫn hùng hổ:

- sống châu Á, nắng và nóng hạn kéo dài, hoa màu thất bát, năng suất cây cối giảm sút, nàn cháy rừng bộc phát, còn con người thì... Thì...

Thấy bạn ấp a ngắc ngứ lâu lắc, Quới Lương không nhịn được:

- Con fan thì sao?

- Thì dễ sinh tật... Ngủ gục vào lớp chứ là sao!

Nói xong, Lâm toét miệng cười. Còn Quới Lương phải ngớ ra mất một lúc bắt đầu biết từ nãy đến giờ thằng Lâm cố ý làm trò

- Dẹp mày đi! - Quới Lương đổ quạu, nó đập tay xuống bàn - Tao hỏi thật mà mày cứ giỡn hoài!

- Hỏi thật hả?

Lâm gãi gãi đầu. Nó quan sát Quới Lương, phân vân không biết gồm nên nói thật hầu như chuyện với các bạn hay không.

Quới Lương sốt ruột:

- cỗ mày có kín gì nặng nề nói xuất xắc sao?

- không phải là cạnh tranh nói! - Lâm nhăn nhó - dẫu vậy để đàng hoàng tao sắp xếp cho tất cả đầu gồm đuôi đã!

Nghe các bạn nói vậy, Quới Lương chẳng bi đát gấp gáp:

- Được, mày cứ từ từ sắp xếp đi! ví như mày không nói, tao cứ ngồi lì ở chỗ này đến tối xem mày làm sao!

Nói xong, Quới Lương thu chân lên ghế, nhì tay khoang mang gối, gật gù hóng Lâm "sắp xếp" .