Võ hoài nam cháu nội đại tướng

     

“Ông là vị tướng đại tài, sao cháu không tuân theo nghiệp đơn vị binh?”. Đó là câu hỏi không ít người đề ra cho Võ Hoài nam giới (29 tuổi) - cháu nội của Đại tướng tá Võ Nguyên Giáp.


Anh Nam phân chia sẻ: "Mỗi cố kỉnh hệ đều có một lựa chọn khác nhau sao cho cân xứng với thời cuộc. Như ông nội tôi gồm lần nói: Nếu không tồn tại chiến tranh, ông hoàn toàn có thể sẽ mãi là thầy giáo dạy sử. Phần nhiều lựa chọn có thể khác nhau về hình thức, cơ mà giống nhau về bản chất: đó là chiến đấu bởi một cuộc sống đời thường tốt đẹp mang lại mai sau, mặc dù là trên chiến trường nào. Tuy vậy cũng bắt buộc nói thêm sale có mức độ hút lớn với tôi bởi từ bé bỏng tôi đã mong mỏi tự lập.

Bạn đang xem: Võ hoài nam cháu nội đại tướng

Vả lại ông nội và bố mẹ luôn mang đến tôi hiểu không tồn tại gì đạt được tiện lợi cả. Khi tôi giỏi nghiệp đại học và về nước, tôi dự định sẽ marketing tư nhân. Chuẩn bị cho ra quyết định này, tôi hỏi ông nội: “Con không định vào làm ban ngành nhà nước. Ý ông cố kỉnh nào ạ?”. Ông nói: “Con làm những gì cũng được, miễn làm giỏi, làm giỏi và giúp ích được cho nhiều người”. Tôi không bất ngờ với cách trả lời của ông vày từ bé xíu đến lớn, chưa khi nào ông ép buộc cửa hàng chúng tôi làm cái gì theo ý ông cả".

*
Anh Võ Hoài nam giới (đứng sau Đại tướng Võ Nguyên Giáp) trong đợt cùng ông nội trở lại viếng thăm Mường Phăng năm 2004 nhân đáng nhớ 50 năm chiến thắng Điện Biên Phủ.

Phải có chí và trí

- Anh nhớ về ông ở giây phút cuối nỗ lực nào?

- Điều niềm hạnh phúc nhất với gia đình là ông minh mẫn và tỉnh táo cho đến tận thời gian ra đi. Ít ai biết rằng dù đề xuất nằm viện hơn 1.500 ngày, đôi mắt ông vẫn đạt 10/10. Hằng năm, mái ấm gia đình đều chuẩn bị thiệp cảm ơn của ông dành riêng cho những người đồng bọn tình đã đến chúc thọ ông với tấm thiệp ấy năm nào cũng là chữ ký new tinh của ông.

- Đại tướng có hay nói về thời tuổi teen sôi nổi của bản thân mình để truyền lửa cho nhỏ cháu? Lời thông báo nào của ông cho người trẻ mà lại anh đang nhớ mãi?

- Ông khôn cùng ít khi nói về mình. Còn với bọn chúng tôi, ông thường đề cập đi đề cập lại: “Phải gồm chí cùng trí”. Thời điểm tôi theo ba bà bầu về nước, khi đó ở Hungary tôi học lớp 2, tuy vậy về vn lại đầy đủ tuổi học tập lớp 4. Nhập học cùng các bạn, tôi hơi vất vả với tỏ ra “đuối” hơn vì nên học tiếng, học có tác dụng văn tự đầu. Thầy cô lo lắng cho tôi, dẫu vậy ông chỉ cười hiền: “Con phải gồm chí với trí thì đã thành công”. Câu nói này không hẳn tôi phát âm ngay, tuy vậy ông đề cập lại mãi, nhiều trải nghiệm hơn, tôi thấm thía thêm rất nhiều. Ông nói trí có thể học được từ tương đối nhiều nguồn, từ học tập, gọi sách, các mối quan hệ... Còn chí thì nên tự thân vươn lên vượt khó và thừa qua chính phiên bản thân mình.

- Là con cháu của Đại tướng tá Võ Nguyên Giáp, niềm trường đoản cú hào vô cùng lớn, nhưng lại hẳn anh không tránh khỏi áp lực? Anh hóa giải áp lực nặng nề theo bí quyết nào?

- Lại ghi nhớ hồi tôi mới theo cha mẹ về nước, học tập phải “đuổi” theo các bạn, nhiều thầy cô cứ nhắc: “Em là cháu Đại tướng, phải nỗ lực học hành cho xứng danh chứ”. Nhưng áp lực nặng nề “là con cháu Đại tướng đề nghị giỏi” như cách các thầy cô nói không quá căng thẳng với tôi. Tôi nỗ lực cố gắng theo phương pháp để đạt kim chỉ nam của tương lai, chứ không phải nhìn vào những vấn đề hay khó khăn cụ thể trước mắt. Tốt nghiệp THPT, tôi kiếm được học bổng du học nước ngoài. Thiệt ra, nghỉ ngơi đời, người nào cũng có áp lực, cơ mà tôi học được ngơi nghỉ ông không hề ít cách giải tỏa nó. Ông nội có rất nhiều vấn đề đề xuất suy nghĩ, cơ mà ông không lấy những băn khoăn lo lắng từ quá trình về nhà. Ở bên gia đình, chưa bao giờ thấy sự căng thẳng mệt mỏi hiện trên khuôn mặt ông.

Xem thêm: Mê Mẫn Top 6 Cửa Hàng Bánh Tôm Hồ Tây Ở Đâu Ngon, Nhà Hàng Bánh Tôm Hồ Tây

Không áp để thông tin, không giáo điều

- nhiều người dân nói anh quá suôn sẻ khi dành được người ông là nhân đồ dùng chính của nhiều bài học lịch sử vẻ vang trong nhà trường. Bài xích học lịch sử của Đại tướng không giống gì đối với những kỹ năng và kiến thức anh kết nạp từ sách vở?

- Sau mỗi bài học kinh nghiệm ở lớp, tôi thường xuyên về hỏi ông. Là nhà quân sự chiến lược nhưng ông ko áp để thông tin. Là đơn vị giáo lịch sử dân tộc nhưng ông ko dùng giải pháp giảng tế bào phạm, giáo điều nhằm giảng giải cho tôi thắng lợi này hủy hoại bao nhiêu quân, diễn ra vào ngày nào, tháng nào. Có những khi ông coi tôi như một fan đồng đội, vẽ lại sơ thứ tác chiến, giải thích vì sao yêu cầu đánh vào hướng này mà không đánh từ phía kia. Cũng đều có khi ông chia sẻ để ra ra quyết định quân sự cho một chiến dịch, ông yêu cầu thức trắng bao nhiêu đêm...

Cho nên, nói chuyện lịch sử hào hùng nhưng tôi học được giải pháp tư duy của ông để xử lý vấn đề. Bài bác học lịch sử vẫn không chỉ dừng làm việc đó. Nhiều lần về viếng thăm các mặt trận xưa, ông phần nhiều cho tôi đi cùng. Không khí của chiến trường xưa, cảnh gặp gỡ gỡ bạn thân cũ, viếng thăm phần mộ những người dân đã bổ xuống... đến tôi cảm nhận thâm thúy hơn về những bài học kinh nghiệm lịch sử. Thật sự mái ấm gia đình tôi vô cùng coi trọng câu hỏi đi thăm lại các mặt trận xưa.

- Đại tướng ra đi là mất mát lớn không chỉ là với gia đình mà đối với tất cả dân tộc. Nhiều người nói rằng nỗi nhức này quá lớn...

- Ông vẫn đang sống trong thâm tâm chúng tôi. Chỉ có một điều không giống là mỗi ngày tôi không còn được gặp ông nữa.

Hình ảnh hàng fan chờ vào viếng ông chưa phải quá kỳ lạ lẫm. Ngay lập tức từ lúc ông còn sống, rất liên tục có hồ hết hàng fan dài chờ vào chạm chán ông, trong đó có những người lính già, đi lại không còn vững. Nhưng rất nhiều ngày qua, dòng người vô tận tiến về 30 Hoàng Diệu khiến cho cả mái ấm gia đình xúc hễ và biết ơn. Có những đêm tôi đi dạo quanh quần thể nhà, 3-4h sáng vẫn thấy người dân đứng xếp hàng, tôi thêm hiểu vị sao ông luôn luôn đặt Tổ quốc, đồng bào lên phía trên hết.

Về lại chiến trường xưa, ông hầu hết không nhắc lại gần như điều mọi bạn nghĩ là chiến công. Ông nói ông chiến đấu bởi vì hòa bình. Luôn luôn luôn có hai ưu tiên của ông cho chiến trường xưa là những người dân đã té xuống với đồng đội, đồng bào, hầu hết người sát cánh bên người lính giữa những cuộc chiến. Theo ông đi các nơi, tôi thấy ông luôn luôn vun xới đến hình hình ảnh hòa bình. Ở mỗi nơi ông quay lại, hồ hết cây xanh sẽ được trồng lên cùng với ý nguyện tạo môi trường thiên nhiên thanh khiết cho cố hệ kế tiếp. Cũng như với mỗi vùng đất cuộc chiến tranh đã qua, ông luôn luôn đau đáu cho công tác làm việc khuyến học. Tôi đọc ông luôn muốn chũm hệ trẻ dành được sự chuẩn bị tốt nhất cả về thể hóa học và trí tuệ để dựng xây non sông của thời bình...