10 tuổi vs 17 tuổi

     
Thể loại: Huynh đệ danh nghĩa, shota (thụ gồm 10 tuổi thui ah XD)Edit: ShjnBeta: sagittarius09 (Sag)Ngồi trong phòng tiếp khách của một tòa bên cao cấp, hai phụ thân con ngồi bên trên sô pha."Cha ước ao kết hôn!"Đang nói đó là Doãn Tường, tư mươi tuổi, mặc dù đã là cho tới tuổi tứ tuần, nhưng vẻ ngoài tuấn tú của y một chút ít cũng không có giảm, khí chất trưởng thành càng tăng, khắp cơ thể toát lên vẻ sức quyến rũ cương nghị. Vk y vào mười thời gian trước vì dịch mà qua đời. Ngay gần đây, y quen biết một người thiếu nữ tên là Lam Vận, hai bạn nhất con kiến như rứa (mới gặp gỡ đã quen thuộc thân), không dừng lại ở đó còn là đồng nghiệp, tình cảm rất nhanh tới rồi đi mang đến bàn chuyện kết hôn."A? Cha, phụ vương cuối cùng đã trở nên lừa rồi? " Doãn Húc nằm trên ghế sô pha trào phúng nói. Doãn Húc, mười bảy tuổi, hoàn toàn kế thừa huyết thống giỏi đẹp của phụ thân hắn: khuôn mặt tuấn tú, vóc tín đồ cao gầy, tuyệt vời là một số loại hình khiến nữ giới đề nghị điên cuồng."Tiểu tử thối!" Doãn Tường một quyền tiến công tới Doãn Húc. "Mày một ngày không móc phụ vương mày mày đã chết gồm đúng giỏi không?""Chết thì không chắc, nhưng mà sống vẫn thấy vui! Ha ha...""Không thèm nói các với con." Doãn Tường vừa định lên lầu, bỗng nhiên nhớ đến sự kiện quan trọng đặc biệt quên không nói."A! thiếu thốn chút nữa đang quên nói cho con, Vận cùng nam nhi cô ấy đã tới làm việc cùng bọn chúng ta.""Ồ! Tốt! có lúc thấy căn nhà to như vậy chúng ta ở có cảm thấy bi ai chán, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn." Hắn cũng không phản đối, chỉ cần phụ vương thích là được."Con hoàn toàn có thể nghĩ được bởi thế thật là tốt!" Doãn Tường âm hiểm cười cợt cười, Doãn Húc trực giác cảm thấy mùi âm mưu.

Bạn đang xem: 10 tuổi vs 17 tuổi


1x1 Đam Mỹ Đô Thị HE Huynh Đệ
1/11
Chương 1
Trong đơn vị họ Doãn.“Đến đây, đái Kiệt ngoan, điện thoại tư vấn Húc ca ca.” Lam Vận thay lấy tay của một đứa nhỏ bé trai, rước cậu đến trước mặt Doãn Húc. Lãm Vận ước lượng ba mươi tuổi, mập lên vô cùng xinh đẹp, cũng rất có khí chất. Người cũng như tên, là một thanh nữ rất sâu sắc. (Vận tức là thú vị, sâu sắc)“…Chào Húc ca ca…” tè Kiệt lấy đầu cúi thấp, dáng vẻ đầy xấu hổ.“Ha hả, thằng bé bỏng là đã xấu hổ. Tè Kiệt ngoan, ngửng đầu lên, nhìn châm bẩm mặt đất như vậy là không lễ phép.” Lam Vận cười cười, nói với tiểu Kiệt.Chần đợi một hồi, tè Kiệt ngẩng đầu lên. Đôi mắt to giống như mắt búp bê, mẫu mũi tinh xảo, đôi môi hồng nhuận, khuôn mặt ngây thơ white hồng, thiệt sự là rất đáng để yêu. Mà bây giờ cậu chớp chớp hai con mắt trong như nước của mình, dáng vẻ dấp nhìn Doãn Húc lại càng đáng yêu và dễ thương hơn.

Xem thêm: Top 10 Trung Tâm Tiếng Anh Cần Thơ Uy Tín Và Chất Lượng Nhất Cần Thơ Hiện Nay


Vật nhỏ dại đáng yêu này hẳn là sẽ không còn nghịch ngợm đi, Doãn Húc nghĩ thầm.“Thật sự có tác dụng phiền bé chiếu rứa thằng bé nhỏ hộ dì.” Lam Vận mỉm cười dịu dàng.“A, sẽ không, vẫn không, dù sao trong nhà ta cũng không có gì nhằm làm.” nhận ra cái chú ý uy ức hiếp từ cha, Doãn Húc chỉ từ có thể nói như vậy.“Tốt, tè tử này ngày nghỉ chỉ biết ra ngoài chơi bời, để hắn âu yếm Tiểu Kiệt, hắn sẽ không dám ra phía bên ngoài lăn lộn, nhất cử lưỡng tiện thể (một vấn đề tiện đôi đường).” Doãn Tường nói xong, nhãn thần Doãn Húc như hy vọng gϊếŧ người nhìn lại y.Doãn Tường làm như không phát hiện tại ra, ngược lại còn thân thiết vỗ vỗ đầu tè Kiệt nói: “Tiểu Kiệt, từ bây giờ trở đi bé sẽ sống sinh sống đây, bố ba cùng ma ma nhỏ trong thời gian không ở đây, Húc ca ca đang là người âu yếm cho con.”“Dạ…” đái Kiệt gật đầu. Đảo góc nhìn về phía Lam Vận, thấy con gái đang mỉm cười thuộc mình, tè Kiệt hạ quyết tâm hô lên một tiếng: ” tía ba…”
Doãn Tường ngẩn người, chớp nhoáng vui mừng ôm siết lấy Tiểu Kiệt, hôn lên khuôn mặt cậu, ăn nhập nói: “Tiểu Kiệt thật ngoan!”Lam Vận cũng khá hài lòng mỉm cười. Doãn Húc xem bộ dáng bằng lòng của lũ họ, thở dài, dĩ nhiên cũng không phải chính vì hắn không vui, mà là nghĩ về đến thú vui sướng của đàn họ được kiến thiết trên nụ cười sướng ngủ hè của hắn a!Buổi sáng ngày thứ hai.“Ba bố ma ma đi làm, đái Kiệt ở nhà nhớ nghe lời ca ca nói!” Lam Vân trước khi đi căn dặn.“Dạ!” đái Kiệt ngoan ngõa gật gật đầu.“Húc, con chăm lo Tiểu Kiệt cho thật tốt, hai thời buổi này thằng nhỏ bé bị cảm, con nhớ là cho nó uống thuốc, còn có để mang đến Tiểu Kiệt ngủ những chút…”Doãn Tường còn chưa có dặn xong, Doãn Húc ko đủ kiên trì mở mồm nói: “Được rồi! Được rồi! Ngày hôm qua phụ vương đã nói không bên dưới trăm lần, con hiện tại còn hoàn toàn có thể thuộc làu làu.” Trời ạ, buông tha hắn đi, hai câu nói này từ ngày hôm qua tới giờ đồng hồ hắn sẽ nghe đi nghe lại trăm lần rồi, hắn bây giờ mới biết cha mình hoá ra lại là loại fan dông lâu năm như thế.
“Được rồi, anh đừng tất cả lải nhải nữa, Húc một mực sẽ chiếu cố xuất sắc Tiểu Kiệt mà.” Lam Vận đúng vào khi ngăn cản Doãn Tường đã định repeat.Nghe Lam Vận nói vậy, Doãn Tường cũng chỉ với cách kết thúc nói.“Được rồi! đái Kiệt, cha ba ma ma đi làm việc đây.” Doãn Tường cười nói lời giã từ với đái Kiệt.“Ba ba hẹn gặp gỡ lại, ma ma hẹn chạm chán lại.” đái Kiệt đối với bọn họ vẫy tay chào.Sau lúc Doãn Tường cùng Lam Vận đi rồi, đái Kiệt vẫn tồn tại lưu luyến nhìn ra cửa. Doãn Húc thấy vậy, tiến nhanh vỗ đầu cậu, ôn nhu nói” Được rồi, tới giờ đồng hồ uống thuốc rồi.”“A…” tè Kiệt bây giờ mới chịu bong khỏi cửa, quay trở về phòng khách, ngồi lên sô pha.Doãn Húc nạm lấy viên thuốc để vào tay đái Kiệt, rồi đưa chén bát nước đến cậu.Tiểu Kiệt chú ý thuốc vào tay, nhíu mày. Sang 1 hồi lâu, cậu chính là không chịu uống, chỉ là ngẩng đầu lên quan sát Doãn Húc, rồi lại chú ý nhìn dung dịch trong tay.Ai… Hắn biết không có đứa bé nhỏ nào là chịu đựng ngoan ngoãn uống dung dịch cả. “Tiểu Kiệt ngoan, uống thuốc mới hoàn toàn có thể hết bệnh.” Doãn Húc ôn nhu dỗ nói. Vày chiếc xe pháo thể thao ao ước bấy lâu, hắn chỉ hoàn toàn có thể khuyên nhủ.“Thế nhưng…” đái Kiệt chính là vẫn không chịu.Nhẹ nhàng ko được, xem ra chỉ hoàn toàn có thể mạnh bạo thôi. “Em không uống anh đã nói mang lại ma ma em rằng em không ngoan!” Doãn Húc tốt giọng trách mắng. Mấy đưa nhỏ bé là sợ điều này nhất, bởi thế cậu hẳn sẽ chịu uống thuốc đi.Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua phần nhiều lời như vậy, đái Kiệt sau khi nghe hoàn thành sự “uy hiếp” của Doãn Húc, hiển nhiên là bị hù dọa, nhỏ mắt lập tức trở thành đỏ, nước đôi mắt cứ do vậy mà rớt xuống.Doãn Húc khoảnh khắc ngốc lăng. Nhìn Tiểu Kiệt trước đôi mắt từng giọt từng giọt rớt xuống, vào tai hắn là những music nức nở, chưa từng gặp qua trường hợp này, Doãn Húc thuộc cấp luống cuống đứng lên.“Em… Em… Em đừng khóc a.” Doãn Húc đần dỗ dành.Ai biết A Kiệt khóc càng thương chổ chính giữa hơn, thân thể nho nhỏ dại cuộn vào một trong những góc của sô pha. Nhìn cỗ dáng ủy tắt thở của cậu, Doãn Húc nói không ra cái cảm hứng tội lỗi của mình.“Ngoan, tiểu Kiệt không khóc.” Doãn Húc thân thủ vỗ lưng Tiểu Kiệt, “Là anh không tốt, tránh việc mắng.” Hắn nhận sai là được rồi.