Cô đơn giữa dòng người

     
Cảm xúc là thứ gì đấy trừu tượng khiến con người ta dù tài năng giỏi bí quyết mấy cũng thiết yếu lẫn trốn được, trong số đó bảo gồm cả sự lạc lõng. Thân dòng fan đông đúc là tuy nhiên chẳng tất cả lấy một sự thân mật chân thành, đó là khi chẳng ý muốn làm gì, chẳng ý muốn nói gì, với ai, đó là lúc ta cố 1-1 lạc lõng.

Bạn đang xem: Cô đơn giữa dòng người


*

Em thấy lạc lõng...ở thân dòng người đi trê tuyến phố đông

Đi tiếp bao lâu new tới cuối nỗi buồn

Tại sao em thấy lòng trống rỗng khi đã trải qua bao rung động

Giờ quan sát yêu yêu quý trôi đi nhẹ hốt nhiên như không thể gì

Tại sao dù ước ao cũng không thể rơi một giọt nước đôi mắt nào

Chỉ biết đành lòng thả trôi 

 

*

 

Chúng ta không hề là của xa xưa nữa. Không hề cái thưở bất chấp mọi sản phẩm để rất có thể nhìn thấy nhau, được gần bên nhau. Anh và em, buộc phải chăng chỉ còn là đông đảo đêm nhiều năm lặng lặng thao thức. Anh một size trời cùng em là một trong thế giới. Họ vô tình lạc lõng giữa cuộc sống của nhau... 

 

Lạc lõng chưa phải vì không có người làm việc bên . Chỉ nên ngày xanh biếc thì lòng cũng khô nóng hao . Vị , cứ có cảm giác không đầy đủ đầy với tròn vẹn trong mối quan hệ, không hiểu biết được hầu như nghĩ suy vào nhau. 

Hoang mang bởi vì đang nụ cười mường tượng tình tiết tương lai ngọt ngào si mê hay sợ hãi vì lạc lõng ko biết cuộc sống sẽ đi về đâu cũng vẫn là cảm hứng chung của thanh niên ngày nay, trong số ấy có tôi... Lạc lõng khi đôi bàn chân và con tim chưa tìm thấy điểm dừng...

 

Cuộc đời vẫn luôn đổi thay và luân phiên vần qua từng ngày, từng năm tháng! Đằng sau "hoang mang" hay "lạc lõng" sẽ sở hữu được một vết chấm khi ta biết và hiểu chính bạn dạng thân ta cần gì, hy vọng gì cùng khát khao mang lại đâu 

 

Có một ngày ta xa lạ bước trên tuyến phố vốn quen thuộc nhưng bỗng chẳng biết nó dẫn ta trở về đâu? là sự việc lạc lõng khi ta cứ đi ko một mục đích, không suy nghĩ, không cảm xúc… cứ đi, hòa mình trong loại người, lướt qua những làn xe cộ cộ. 

 

Ta thấy lạc lõng trong những người xung quanh. Lúc 1 lúc như thế nào đó, có những người tưởng chừng như thân mật và ta tưởng rằng ta phát âm họ còn rộng chính bạn dạng thân mình; nhưng cuối cùng lại phân biệt mình chẳng phát âm gì về họ. 

 

Có một quãng mặt đường dài bầy mình không cách đi cạnh bên nhau, không chứng kiến những việc đã xảy ra ở đời nhau và cầm là bọn họ không còn hiểu gì về nhau, mọt quan hệ hiện nay chỉ còn lại trống rỗng.

Rồi em lạc lõng trong cuộc sống của anh..

Xem thêm: Tại Sao Tinh Trùng Loãng - Dấu Hiệu Nhận Biết Và Cách Chữa Trị

 

 

*

 

Chúng ta không còn là của thời xưa nữa. Không thể cái thưở bất chấp mọi trang bị để rất có thể nhìn thấy nhau, được gần mặt nhau. Anh với em, bắt buộc chăng chỉ từ là số đông đêm dài lặng yên thao thức. Anh một form trời với em là 1 thế giới. Bọn họ vô tình lạc lõng giữa cuộc đời của nhau... 

Tôi lại thấy mình lạc lõng trong cái trái đất to lớn này, sinh sống trong cả biển bạn nhưng lại không có lấy một tín đồ hiểu tôi, không có bất kì ai nắm rước tay tôi khi tôi ao ước buông xuôi vớ cả 

 

Tôi thấy mình đùa vơi, ko điểm tựa, rồi tôi lại ước ao một mình: 1 mình đi mọi thành phố bé dại bé này thân cái nóng sốt của mùa đông, tôi cũng thích ngắm nhìn cảnh vật đêm một mình và cân nhắc về mọi thứ xa xôi, hay đơn giản là nhâm nhi bóc cà phê để cảm nhận vị đắng ngắt của nó..

 

16 tuổi, con ít đồng đội và không ưng ý kết bạn. Nhỏ là đứa trẻ lạ đời và luôn luôn lạc lõng thân đám đông. Con ghét hầu như đám đông với chẳng hiểu do sao nữa. Nhân loại của họ, con không muốn chạm vào. Quả đât của con, cũng không ai rất có thể chạm đến. Thích tĩnh mịch và trầm mặc

 

Đừng lãng phí những mon ngày của tuổi trẻ chỉ để vùi bản thân trong nỗi bi đát vui của tình yêu. Nếu thấy cô đơn và lạc lõng, trống trải cùng chênh vênh...hãy quay trở lại nhà! 

 

Đã bao giờ bạn cảm xúc lạc lõng và cô đơn giữa loại đời? Tôi thì … luôn luôn cảm thấy nỗ lực tôi cảm giác cô đơn, mặc dù tôi vẫn luôn luôn có gia đình, đồng đội và không chỉ có thế là nửa kia của bản thân mình bên cạnh. 

 

Sóng gió, chông chênh của cuộc sống đã khiến cho ta, kẻ lúc nào cũng tự có niềm tin rằng mình bạo phổi mẽ, đã phải chợt yếu hèn lòng. Ừ thì ta bạo dạn mẽ, tuy nhiên ta lại sợ tuyệt nhất cô đơn, sợ nhất cái cảm hứng lạc lõng giữa nhịp sống trên mức cần thiết hối hả, lạc lõng giữa cái người, loại đời...

 

Tôi tin rằng trên thế giới này cũng còn tương đối nhiều người như tôi, vẫn đang đơn độc vẫn đi 1 mình vẫn đang tự mình cảm nhận cái lạnh lẽo của mùa đông, cảm nhận nổi cô đơn chìm giữa những đêm buông xuống để thấy mình lạc lõng giữa biển lớn người, 

 

Và như thế, tôi cứ đi tìm và lạc lõng giữa cuộc đời tấp nập. Lạc trong số những ngổn ngang, trong nước mắt nhạt nhòa cùng ký ức.. 

 

Tôi vẫn muốn đi tìm kiếm lại cảm giác đó, cảm giác ở bên cạnh một người, chưa hẳn chỉ để người đó nép vào mình nhằm mình che chở, mà lại là cảm xúc cả nhị cùng che chở nhau, cả nhì cùng gan góc đi thuộc một con đường, đón rước nắng gió bão táp cuộc đời 

 

Giờ đây bạn thấy bản thân nằm lạc lõng giữa căn phòng, chất xám trống trống rỗng và bạn dạng thân tự cảm thấy không tồn tại động lực phấn đấu, không tồn tại hứng thú nhằm làm bất cứ việc gì tương tự như không thấy cuộc sống còn nên sống nữa. 

 

Con tín đồ ta lạ thật đấy, cả ngày bận bịu như vậy tuy thế vẫn cảm thấy bi quan và cảm thấy cô đơn, gồm khi giữa chốn đông tín đồ chỉ hy vọng thu mình lại vào một trong những góc như một bé mèo con nhút nhát, ở yên ổn đấy chỉ đưa góc nhìn quanh mà không hề động đậy, hay tạo ra bất kể tiếng cồn nào, hại ai đó sẽ chú ý tới đang thấy cái bộ dạng nhỏ tuổi bé đã run lẩy bẩy vị cô đơn, lạc lõng....

 

*

 

Cuộc sinh sống là nắm vẫn cố kỉnh thôi, tất cả hay chăng sự cô đơn là ở nơi mình, nhưng mà dẫu đơn độc thì cũng đơn độc theo cách riêng một vẻ bên ngoài "cô solo sành điệu" làm sao đó, có chút vị the the đắng, cay, ướt át, tất cả cả đầy đủ vị chua chua tê tê khu vực đầu lưỡi, buốt địa điểm hàm răng,.... Có cả gần như vị ngọt, bao gồm khi ngọt gắt làm cho đắng khắp cổ họng.

Khi chán ngán đều viên thuốc đắng nghét nhằm kéo giấc ngủ cho một phương pháp khiên cưỡng thì em buộc lòng cần tỉnh dậy. Ừ thì cô đơn đó, lạc lõng đó, dẫu vậy rồi tất cả lựa lựa chọn nào quanh đó đứng lên?

 

Lời kết: Dẫu có kiên định hay mạnh khỏe đến đâu thì cũng trở thành có gần như lúc yếu hèn đuối, cũng cần được một người ở kề bên để vỗ về. Cơ hội đó ta nhận biết mình lạc lõng, bản thân cô đơn, mình đáng buồn biết bao nhiêu.